Chương 35: Tớ khoẻ đến mức có thể ăn Lưu Lưu Mai luôn cơ.

Sau khi gặp Từ Tiêu Nguyệt và Sở Vân Hành ở lối ra, mọi người cùng đi chợ mua một đống đồ ăn, vác bao lớn bao nhỏ về nhà. Rút kinh nghiệm từ hôm qua, họ không mua đồ uống có cồn nữa, không cho Lăng Sâm có bất kì cơ hội say xỉn nào.

Tối đến, họ mang giá nướng thịt lên sân thượng.

Hình Thu Vũ mua rất nhiều đồ ăn ngon. Là một đầu bếp lành nghề, hắn phụ trách nướng thịt, những người khác phụ trách ăn uống chơi bời.

Thịt và cánh gà xèo xèo trên vỉ nướng, được phết nước sốt và rắc bột thì là, vô cùng tươi ngon, mùi vị đậm đà.

Từ Tiêu Nguyệt chạy đến đốt pháo hoa, từng quả pháo hoa rực rỡ nổ tung giữa đêm đen. Tuy không hoành tráng như buổi bắn pháo hoa hôm trước, nhưng không khí sôi động này thuộc về riêng bọn họ.

"Hình Thu Vũ, ngẩng đầu lên nào!"

Lăng Sâm mở camera trước, cầm một bông pháo hoa trước người. Hình Thu Vũ đứng sau lưng cậu nghe thấy tiếng thì nhìn lên, mỉm cười rạng rỡ.

Từ Tiêu Nguyệt xách theo Sở Vân Hành bước tới. "Này, hai cậu lén tụi tớ chụp gì đấy? Nào nào, nhân lúc pháo hoa chưa tàn, chúng ta chụp một tấm đi."

Miệng Sở Vân Hành đang nhét đầy thịt nướng. "Ưm ưm ưm ưm ưm ưm."

Đợi tớ ăn xong đãaaa!

Từ Tiêu Nguyệt phiên dịch: "Cậu ấy nói không thể chờ thêm được nữa."

Lăng Sâm vui vẻ, cũng không quan tâm sống chết của Sở Vân Hành. Cậu giơ điện thoại lên: "Nào nào nào, ba hai một, cà tím đậu que khoai tây nghiền!"

Những bức ảnh cứ thế được chụp tanh tách.

Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, Lăng Sâm cười phớ lớ trước ống kính. Từ Tiêu Nguyệt cười toe toét, hai tay kéo chú hamster Sở Vân Hành đang hoảng hốt muốn trốn ra khỏi màn ảnh, chỉ để lại tàn ảnh. Hình Thu Vũ dịu dàng đứng cuối cùng, nhìn bọn họ nháo nhào.

Sở Vân Hành cuối cùng cũng nuốt hết thịt xuống. Anh đuổi theo Từ Tiêu Nguyệt, sẵn sàng đá đít y. "Từ Tiêu Nguyệt, tớ đánh chết cậu!"

"Ghét quá à! Đừng đuổi theo người ta nữa!" Từ Tiêu Nguyệt vừa chạy vừa quăng cho anh cái nhìn quyến rũ, khiến anh ghê tởm oẹ vài tiếng. Nhưng anh không chạy nhanh bằng Từ Tiêu Nguyệt, đuổi thế nào cũng không kịp, cực kỳ giống chú mèo ngu ngốc bị chuột trêu đùa.

Lăng Sâm vừa quay video vừa thuyết minh: "Người này đuổi, người kia trốn, cả hai đều chạy đằng trời. Yêu hận đan xen, ai đúng ai sai? Mời mọi người đón chờ tập tiếp theo, cám dỗ trở lại trường học.... Aaa các cậu đừng lại đây!"

Rồi cậu bị hai người quật ngã.

Hình Thu Vũ nhìn đám người đang quấn lấy nhau, bất lực đặt miếng thịt nướng xuống, đi qua hoà giải, giải cứu Lăng Sâm. "Cậu nói xem cậu chọc bọn họ làm gì? Lần sau kêu tớ đi cùng nhé, tớ sẽ bảo vệ cậu."

Lăng Sâm núp sau lưng Hình Thu Vũ, cười khà khà vỗ vai hắn. "Cảm ơn người anh em, ân cứu mạng không biết trả thế nào, thôi thì tớ lấy thân báo đáp nhé."

Hình Thu Vũ dời mắt, ho nhẹ một tiếng: "Cũng không phải không được."

Lăng Sâm cười mắng: "Cậu đó, được đà lấn tới à."

Hình Thu Vũ bày ra vẻ mặt vô tội: "Đại ca nói thế thì em chỉ có thể đồng ý thôi."

Nói xong, hắn không nhịn được cười thành tiếng.

Từ Tiêu Nguyệt ôm khuỷu tay vừa đập vào góc bàn. "Ai da, đau chết tớ rồi."

Sở Vân Hành cười ha hả: "Cậu xong rồi! Lời nguyền của tớ có hiệu lực rồi. Mau hô to "Tôi là con chó của Sở Vân Hành" ba lần rồi tớ giải lời nguyền cho."

"Thật không? Hô to là giải được à?" Mắt Từ Tiêu Nguyệt phát sáng, nhìn Sở Vân Hành mở điện thoại lên quay video. Y vội vàng hô. "Tớ bắt đầu nhé. Sở Vân Hành là chó của tôi! Sở Vân Hành là chó của tôi! Sở Vân Hành là... Aaa, đừng đánh vào khuôn mặt đẹp trai của tớ!"

Ăn xong bữa thịt nướng thì trời cũng đã tối, những bông tuyết nhỏ lại bắt đầu rơi, toả sáng lấp lánh, bay múa rợp trời dưới đèn đường vàng ấm áp.

Họ chuyển đến phòng khách chơi game.

Vì là Tết Nguyên Đán, Yến Lâm Sinh cho họ chơi một tiếng, nhưng không thể thức khuya. Hơn nữa, xét đến việc sắp đến kỳ thi Đại học, nhiều ngày qua họ đã vứt bài tập sang một bên để chơi đùa, ngày mai họ phải làm gấp đôi. Không được phép mặc cả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!