Chương 34: Vì chúng ta là bạn mà.

Sáng hôm sau, Lăng Sâm dậy rất sớm, nhưng cậu không lập tức rời giường. Cậu nằm trên giường ngơ ngác nhìn trần nhà, đầu óc rối bời, trái tim cũng loạn nhịp.

Cậu không ngờ rằng chút rượu ít ỏi lại khiến cậu say đến thế.

Càng ngạc nhiên hơn là cậu không mất đi chút ký ức nào, những chuyện xảy ra đêm qua hiện rõ mồn một trong tâm trí. Cậu hung hăng dùng tay người ta sưởi ấm bụng mình, run rẩy ôm quần áo người ta, được người ta mặc quần áo cho, còn ép người ta ôm ấp mình nữa. Từng khoảnh khắc lẩn quẩn quanh đầu cậu, lần lượt chồng lên nhau.

Không, cũng không hoàn toàn nhớ rõ.

Cậu không thể nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra sau khi cậu liên tục nài nỉ Hình Thu Vũ ôm mình.

Cậu chỉ nhớ Hình Thu Vũ đã "Ừm" một tiếng bên tai cậu như đang thừa nhận điều gì đó.

Là điều gì nhỉ?

Chết tiệt, cậu không nhớ nổi.

Lăng Sâm xoa xoa thái dương vì đau đầu, nằm trên giường một lúc rồi mới chịu ngồi dậy. Hôm nay nắng đẹp rực rỡ, thời tiết cũng không quá lạnh, quả là một ngày lý tưởng để phơi mình ngủ nướng. Sau khi rửa mặt xong xuôi, cậu đi ra phòng khách thì thấy vẫn chưa ai dậy, chỉ có một người trong bếp.

Cậu bước vào bếp thì thấy Hình Thu Vũ. Hắn đang đeo một cái tạp dề gấu hồng chuẩn bị bữa sáng. Hắn bày bánh củ cải và bánh khoai môn ra bàn, tay còn đang xào bún gạo, trông như muốn bày biện một bàn Mãn Hán toàn tịch. (*)

(*) Mãn Hán toàn tịch: hay còn gọi là Đại tiệc hoàng gia Mãn

- Hán, là một đại tiệc lớn kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán, bắt nguồn từ triều đình nhà Thanh, ban đầu là một bữa tiệc mừng sinh nhật 66 tuổi của Hoàng đế Khang Hy.

"Chào buổi sáng Lăng Sâm."

Hình Thu Vũ nghe thấy tiếng động thì quay người lại. Vừa nhìn thấy cậu, hắn nở một nụ cười xán lạn, thoáng chốc khiến người ta liên tưởng đến mùa xuân trăm hoa khoe sắc.

Lăng Sâm nhìn số lượng lớn đồ ăn sáng, kinh ngạc hỏi: "Hình Thu Vũ, cậu tính nuôi heo à?"

"Tết mà, ăn nhiều một chút." Hình Thu Vũ nói.

Lăng Sâm há miệng, nhưng lời đến bên môi lại bị nuốt xuống. Rốt cuộc cậu vẫn không có can đảm để nói – bọn họ ăn ba, bốn bữa chắc vẫn chưa hết số bánh củ cải và bánh khoai môn hắn hấp đâu.

Cũng may Hình Thu Vũ còn đủ tỉnh táo để không rán hết toàn bộ số bánh. Hắn gói mấy cái vào túi ni lông rồi bỏ vào tủ lạnh, hôm sau Từ Tiêu Nguyệt và Sở Vân Hành có thể đem về nhà ăn dần.

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Sở Vân Hành và Từ Tiêu Nguyệt lần lượt tỉnh dậy, bị mùi thơm từ bếp hấp dẫn. Cả hai ngồi xổm trong phòng bếp, nước miếng chảy ròng ròng.

Sở Vân Hành nhìn chằm chằm động tác của hắn, cảm thán: "Học sinh xuất sắc đúng là học sinh xuất sắc mà, bạn gái cậu sau này chắc chắn sẽ rất hạnh phúc!"

Từ Tiêu Nguyệt cười nói: "Hạnh phúc hay không, cậu thử là biết liền chứ gì?"

Sở Vân Hành xấu hổ, giọng điệu căng thẳng: "Tớ thì không ngại đâu, chẳng biết học sinh xuất sắc có để ý không."

Mọi người ghê tởm đến mức nổi da gà. Sở Vân Hành cười đắc ý, rồi lại bị Từ Tiêu Nguyệt vỗ một phát vào đầu.

Rõ ràng chỉ là đùa vui, vậy mà Lăng Sâm lại thấy khó chịu lạ thường. Cậu nhìn hai nam sinh đang đùa giỡn, rồi lại nhìn sang nụ cười vui tươi hớn hở của Hình Thu Vũ, ngực bất giác thắt lại, đột nhiên thấy hơi khó thở.

Cậu nhíu mày, quyết định rời xa chốn thị phi này.

"Chuẩn bị ăn sáng thôi, các cậu dọn bàn đi." Hình Thu Vũ nói với hai chú gà con đang chọi nhau ở cửa. Chờ bọn họ tách nhau ra, hắn gọi tiếp Lăng Sâm đang chuẩn bị rời đi. "Lăng Sâm, lấy giúp tớ cái đĩa với?"

"Ok."

Lăng Sâm chạy đến tủ đựng bát, chọn một chiếc đĩa sứ in hình mèo con.

"Lăng Sâm, chuyện tối qua... cậu còn nhớ không?"

Câu hỏi đột ngột ập tới khiến gương mặt Lăng Sâm nóng ran. Tay cậu run lên, chiếc đĩa cứ như vậy rơi xuống đất, vang lên một tiếng giòn tan, vỡ tan thành từng mảnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!