Chương 33: Bạn bè sẽ ôm nhau nhiệt tình như vậy sao?

Mấy thiếu niên cùng nhau chuẩn bị bữa tối, người rửa rau người thái thịt, người nấu người nướng, tất cả đều đâu vào đấy.

Ngay cả Sở Vân Hành và Từ Tiêu Nguyệt vốn luôn bất hoà cũng phối hợp ăn ý với nhau.

Lúc Yến Lâm Sinh về nhà còn định cho mọi người xem tài nghệ nấu nướng của mình. Nào ngờ Hình Thu Vũ ngăn cô lại, bảo cô đi nghỉ ngơi, hắn đã sớm học xong tay nghề của cô rồi, hắn nấu cũng không khác gì. Yến Lâm Sinh cũng không cố chấp nữa, vui vẻ nhắc đi nhắc lại "Con cái lớn rồi, đã đến lúc hưởng phúc" rồi ngồi ở phòng khách xem chương trình Xuân Vãn.

Vì có bạn bè đến chơi, bữa tối hôm nay vô cùng thịnh soạn, một bàn đồ ăn đầy ắp gà vịt tôm cá. Bữa tiệc tràn ngập sắc xanh sắc đỏ, nhìn thôi cũng thấy thòm thèm.

Sau khi chụp choẹt, mọi người bắt đầu nhập tiệc. Bởi vì bọn họ đều đã thành niên, Yến Lâm Sinh còn khui một chai rượu trái cây do chính mình ủ, chúc mừng năm mới đã đến, cùng nhau chuẩn bị cho nửa năm quan trọng nhất đời học sinh.

Rượu trái cây chỉ có 10% cồn, không quá nặng cũng không dễ say. Mọi người đều nhâm nhi như nước ngọt, chỉ có Lăng Sâm một ly đã gục.

Lăng Sâm chưa từng uống rượu trước mặt mọi người, không ai biết cậu chỉ có tửu lượng một ly. Ngay cả Lăng Sâm cũng cho rằng tửu lượng bản thân rất tốt, vì Giang Vãn Tình uống rượu không tồi, cậu nghĩ mình sẽ được di truyền đôi chút, nên không kiềm chế mà nốc cạn ba ly lớn.

Đến khi rượu phát tác tác dụng thì cũng đã muộn. Đầu óc cậu trống rỗng như bị bôi một lớp hồ dán. Cậu ngồi im trên ghế không nói lời nào, mặt đỏ bừng như một con búp bê xinh xắn trong bức tranh mừng năm mới.

Hình Thu Vũ là người đầu tiên phát hiện sự bất thường của cậu. Hắn khẽ hỏi thăm cậu có sao không.

Nghe thấy giọng nói của Hình Thu Vũ, Lăng Sâm cuối cùng cũng phản ứng lại. Cậu vươn tay nắm lấy ngón út của hắn, mắt ngấn lệ, nhỏ giọng nói. "Anh ơi, em khó chịu quá."

Tim Hình Thu Vũ đập một cái thật mạnh, da đầu tê dại, như thể có hàng ngàn cái đuôi mèo cào cào tim hắn, sắc đỏ lan dần lên mặt.

Cách xưng hô này cũng không hề xa lạ. Hồi tiểu học, sau khi Lăng Sâm biết hắn lớn hơn cậu một tuổi, cậu đã nhiệt tình gọi hắn là "anh" suốt một thời gian dài. Cậu bảo từ nhỏ mình đã muốn có một người anh trai, nhưng mẹ cậu sinh không ra. Giờ cậu đã tìm được rồi – chính là Hình Thu Vũ.

Chỉ là sau khi lớn lên, Lăng Sâm dần cảm thấy ngại ngùng khi gọi hắn là "anh", nghe chẳng có phong thái đại ca gì hết. Thế là cậu bắt đầu gọi cả họ lẫn tên hắn "Hình Thu Vũ".

Thật ra cậu gọi thế nào hắn cũng thích, bất kể làm nũng gọi "anh", hay trịnh trọng gọi hắn là "Hình Thu Vũ". Những câu từ tuôn ra từ đầu lưỡi Lăng Sâm như hoá thành dòng suối ấm áp, nương theo đất trời chảy vào lòng hắn.

Hình Thu Vũ sững sờ một lúc, duỗi tay sờ trán cậu. Trán cậu lạnh, không phải sốt. "Khó chịu chỗ nào?"

Lăng Sâm nhíu mày, nắm tay hắn ấn lên bụng mình. "Chỗ này."

"Đã biết, để tớ đi lấy thuốc cho cậu."

Hình Thu Vũ không dám chạm vào cậu nữa, định rút tay ra, nhưng lại bị Lăng Sâm đè lại. Lăng Sâm không cho hắn phản kháng, hai tay nắm lấy tay hắn, áp tay hắn lên bụng mình. "Anh ơi, dễ chịu quá."

Tay Hình Thu Vũ nóng hổi, áp lên rất ấm, rất nóng, rất thoải mái.

Những người khác cũng chú ý tới động tĩnh của hai người, tò mò nhìn qua.

Yến Lâm Sinh hỏi: "Sao thế con?"

Hình Thu Vũ rốt cuộc cũng kéo được dòng suy nghĩ lạc vào cõi thần tiên về. Hắn ngại ngùng cười. "Hình như Lăng Sâm uống nhiều quá nên thấy khó chịu ạ."

Yến Lâm Sinh kinh ngạc. "Tiểu Sâm không uống được rượu à? Con cũng không ngăn nó lại."

Những người khác: "Đúng thế đúng thế."

Hình Thu Vũ bất đắc dĩ cười: Nếu biết trước thì hắn chắc chắn sẽ cản cậu rồi.

Lăng Sâm không vui, mặt không chút biểu cảm giơ nắm đấm lên đe doạ Từ Tiêu Nguyệt và Sở Vân Hành: "Dám bắt nạt em trai tui hả, tui đánh chết cậu!"

Từ Tiêu Nguyệt huơ huơ ngón tay trước mặt hắn. "Say thật rồi à?"

Sở Vân Hành nham hiểm xoa tay. "Hì hì, vậy chẳng phải chúng ta muốn làm gì với cậu ấy cũng được ư?"

"Dẹp mấy cái suy nghĩ nguy hiểm đó đi." Hình Thu Vũ vỗ vào đầu cả hai. "Mọi người cứ ăn uống tiếp đi, tớ đưa Lăng Sâm về phòng nghỉ ngơi, khi nào rửa bát thì kêu tớ."

"Các cậu lo mà tận hưởng thế giới hai người đi, đừng giành rửa bát với tớ." Sở Vân Hành xắn tay áo lên để lộ cơ bắp săn chắc. "Thấy chưa? Cơ bắp của tớ sinh ra từ việc rửa bát đấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!