"Ý anh là Thu Vũ thích Tiểu Sâm?" Giang Vãn Tình kinh ngạc há miệng, không biết nên nói gì.
Thấy Lăng Vân Chí nghiêm túc gật đầu, bà lâm vào trầm tư.
Thật ra, Hình Thu Vũ không giỏi che giấu lắm. Trước đây Giang Vãn Tình chỉ cho rằng tình bạn của hai đứa trẻ khắng khít, suốt ngày cứ dính lấy nhau. Giờ biết chuyện rồi, bà mới nhận ra đâu đâu cũng là bằng chứng Hình Thu Vũ thích Lăng Sâm.
"Vậy anh nghĩ thế nào về chuyện này?" Giang Vãn Tình im lặng một lát rồi lên tiếng phá vỡ bầu không khí xấu hổ.
Lăng Vân Chí: "Tiểu Sâm không phải gay. Anh đã hỏi con nó rồi, hai đứa nó tuyệt đối không thể ở bên nhau."
Giang Vãn Tình trợn trắng mắt: "Anh hỏi vậy thì sao nó dám nói. Đừng suốt ngày doạ trẻ con nữa, để em sắp xếp thời gian nói chuyện với chúng."
"Dù sao thì hai đứa nó cũng không có khả năng bên nhau đâu."
"Rồi rồi, chuyện đâu còn có đó."
Sau cùng, Giang Vãn Tình vẫn không nói với chồng, rằng bà cảm nhận được ánh mắt con trai mình nhìn Hình Thu Vũ cũng chả trong sáng mấy.
Nói là làm, Giang Vãn Tình nhanh chóng sắp xếp thời gian, hẹn riêng Hình Thu Vũ ở quán trà sữa, không quên gọi cho hắn một ly trà sữa trân châu.
Giang Vãn Tình luôn là người hiền lành, dường như sẽ không bao giờ nổi nóng. Ngay cả khi hai việc "Có người thích con trai mình" và "Con trai mình có thể là gay" ập đến cùng một lúc, phản ứng đầu tiên của bà cũng là tìm cách giải quyết vấn đề.
Bà cười tươi rói, nhưng Hình Thu Vũ lại cảm nhận được tia nguy hiểm. Hắn không quá thoải mái ngồi xuống, không uống trà sữa mà khẽ hỏi: "Dì Giang tìm con có chuyện gì không ạ?"
"Không có gì không có gì, dì muốn tâm sự với con thôi. Thu Vũ thoải mái đi." Giang Vãn Tình đẩy trà sữa về phía hắn. "Nào, uống trà sữa đi, trà sữa nhà này ngon lắm, dì gọi riêng cho con đấy."
"Cảm ơn dì Giang ạ." Hình Thu Vũ cũng không từ chối, nhấp một ngụm nhỏ.
Giang Vãn Tình thản nhiên hỏi thẳng vào vấn đề mấu chốt: "Thu Vũ, con thích Tiểu Sâm à?"
"Khụ khụ..." Suýt nữa Hình Thu Vũ đã phun ngụm trà sữa ra.
Vành tai hắn đỏ bừng, gương mặt cũng bắt đầu nóng lên. Khuôn mặt ửng đỏ và ánh mắt hoảng loạn của hắn đã nói lên tất cả.
Giang Vãn Tình gật đầu hiểu ý. "Đó chính là thích."
"Dì Giang, con..."
Giang Vãn Tình lại cười, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi, vỗ tay hắn an ủi: "Yên tâm đi, dì không phản đối việc con thích Tiểu Sâm. Chỉ cần nó cũng thích con, dì sẽ ủng hộ hai đứa ngàn vạn lần."
Hình Thu Vũ ngẩn người, cụp mắt mím môi, nghe hiểu ý tứ của bà. "Con biết rồi ạ, con không ép buộc cậu ấy đâu. Dì Giang cứ yên tâm đi ạ."
"Dì Giang biết con là đứa trẻ ngoan mà. Con đừng bận tâm về chú Lăng của con. Chú ấy là người như vậy đấy, miệng cứng lòng mềm. Con biết mà, đừng để mấy lời chú nói trong lòng."
"Vâng, con sẽ không bận tâm ạ."
Sau khi xác nhận điều mình muốn biết, Giang Vãn Tình lại hỏi sang chuyện khác. "Sao con lại thích Tiểu Sâm thế? Có thể nói cho dì Giang biết không? Dì Giang hứa sẽ không nói cho người khác đâu."
Từ nhỏ Giang Vãn Tình đã đối xử với hắn rất tốt, hắn gần như coi bà là mẹ mình, không khó để Hình Thu Vũ kể cho bà nghe.
Hình Thu Vũ rũ mắt, dường như đang nghĩ tới gì đó, ánh mắt trở nên dịu dàng, hệt như một hồ nước lấp lánh. Hắn khẽ nói: "Con cũng không biết con thích cậu ấy từ lúc nào. Nhưng lúc con ý thức được, cậu ấy đã ngủ yên trong lòng con rất rất lâu. Con không nỡ đánh thức cậu ấy, nhưng không nhịn được muốn ngắm nhìn cậu ấy."
Nghe hắn nói vậy, Giang Vãn Tình ngẩn người hồi lâu, không biết nên nói gì.
Tình cảm thiếu niên nặng trĩu, ở độ tuổi bốc đồng như vậy, nếu Hình Thu Vũ tỏ tình với Lăng Sâm thì cũng chẳng lấy làm lạ.
Nhưng hắn không làm vậy.
Để Lăng Sâm không bối rối bởi tình cảm này, để Lăng Sâm thi Đại học thuận lợi...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!