Sau khi Đoạn Tịch nhận nuôi Thất Nguyệt, vòng bạn bè của y bắt đầu ngập tràn hình mèo. Dễ dàng thấy mèo con dần dần lớn lên bự như xe tải, khuôn mặt Đoạn Tịch cũng đầy đặn hơn vì hạnh phúc.
Thời tiết ngày càng lạnh, mọi người đã mua cho Thất Nguyệt đủ loại quần áo. Thất Nguyệt mặc một bộ đồ múa lân màu đỏ, đại biểu một năm nữa đã trôi qua.
Sau một năm học hành chăm chỉ, mọi người đều đạt được kết quả tốt, vui vẻ về nhà đón năm mới.
Năm nay, Lăng Sâm và Hình Thu Vũ đều về quê. Quê họ ở phía Bắc Giang Thành, sát vách tỉnh lân cận, Tết sẽ có tuyết rơi. Dù tuyết không dày lắm nhưng Lăng Sâm rất thích, năm nào cậu cũng đòi về quê, nhưng thường không về được vì nhiều lý do. Có khi là lưu luyến Hình Thu Vũ không nỡ về, có khi là sợ lạnh... Đã nhiều năm rồi cậu không về quê, lần cuối cùng về là khi còn rất nhỏ.
Năm nay hiếm khi Hình Thu Vũ cũng về. Nhân lúc bố cậu còn chưa nghỉ lễ, chưa hay biết gì, cậu nói dối mình ở nhà bạn rồi lẻn sang nhà Hình Thu Vũ, định ở nhà hắn vài ngày.
Nhà Hình Thu Vũ là ngôi nhà ba tầng do bố mẹ hắn xây khi còn sống. Khi ấy, nó là một công trình ba tầng độc đáo, nhưng giờ đây, khi những toà nhà chọc trời mọc lên khắp xóm, ngôi nhà ba tầng chẳng còn nổi bật nữa.
Nhưng Lăng Sâm rất thích.
Phòng Hình Thu Vũ không lớn, kệ sách thấp bé chất đầy truyện tranh, mỗi một quyển đều đã được họ đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần.
Góc bàn học lùn lùn có kê một tờ báo, trên bàn là bảng cửu chương và những bức vẽ xấu xí của cả hai. Có lá có hoa, còn có cầu vồng, phía dưới cầu vồng có hai hình người nhỏ bé, chính là hai người họ.
Hoa trên cửa sổ đã sớm héo tàn, nay lại mọc lên một đám cỏ dại nhỏ bé tràn đầy sinh lực, cao khoảng một bàn tay, tươi tốt rực rỡ. Gió thổi qua, chúng ngả về một phía, chờ gió lặng thì đứng thẳng trở lại.
Bức tường cạnh giường dán đầy giấy khen và những bông hồng đỏ thắm, nhìn một lượt sẽ chứng kiến quá trình trưởng thành của Hình Thu Vũ bé con.
Khắp căn nhà này, đâu đâu cũng có dấu vết của hai người họ.
"Hình Thu Vũ! Ở đây có thư này!" Lăng Sâm phủi bụi trên lá thư trên bàn.
Trên phong thư viết bốn chữ "Thân gửi Lăng Sâm" to tướng, nét chữ xiêu vẹo, như được viết bởi người ít dùng bút.
"Cậu viết cho tớ à? Tớ đọc được không?" Lăng Sâm hỏi, hai mắt loé sáng ngập tràn chờ mong.
Hình Thu Vũ bật cười: "Thư của cậu mà, đương nhiên cậu có thể đọc."
Lăng Sâm được hắn cho phép thì vội vàng mở lá thư ra. Tờ giấy viết thư mỏng manh tràn ngập lời cảm ơn của Hình Thu Vũ bé con dành cho cậu.
Bức thư được viết không lâu sau khi Hình Thu Vũ quen biết cậu, cũng là lần đầu tiên hắn đề bút viết thư sau khi bố mẹ qua đời. Khác với nét chữ thanh thoát sâu sắc hiện tại, chữ hắn lúc ấy thật sự rất xấu, xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng chủ nhân bức thư vẫn nắn nót viết từng chữ.
Lăng Sâm nghiêm túc đọc đi đọc lại, có nhiều điều Hình Thu Vũ nhắc đến mà chính bản thân cậu cũng không nhớ rõ, nhưng Hình Thu Vũ vẫn luôn trân trọng điều đó trong lòng. Viền mắt cậu ẩm ướt. "Hình Thu Vũ, tớ sẽ mãi mãi bảo vệ cậu!"
Hình Thu Vũ rất muốn ôm cậu một cái, nhưng hắn vẫn cố kìm nén, siết chặt lòng bàn tay cậu. "Được, đại ca nhớ phải luôn bảo vệ em nhé."
Lăng Sâm cười, tặng cho hắn một quyền mèo – sau đó ôm lấy hắn thật chặt, rồi lại nhanh chóng buông ra.
"Được, đại ca bảo vệ cậu."
Tim Hình Thu Vũ suýt nữa nhảy ra khỏi lồng ngực, đầu ngón tay tê rần như bị điện giật. Hắn vội vàng đổi chủ đề. "Trưa nay muốn ăn gì? Tớ nấu đồ ăn ngon cho cậu."
Lăng Sâm không để ý đến sự khác thường của hắn, cẩn thận cất thư đi, quay đầu lại mỉm cười với hắn. "Sườn xào tỏi."
"Được!"
Ăn cơm xong, hai người cùng đi xem bộ phim đã chốt từ trước.
Thị trấn ở quê chỉ có một rạp chiếu phim, vừa nhỏ vừa cũ, vắng tanh không bóng người. Họ mua bắp rang bơ và nước trái cây, đi vào trong rạp cũng chẳng thấy ai, hai người nghiễm nhiên bao trọn rạp.
Phim họ xem là một bộ phim hài nhảm nhí đầy rẫy những câu chuyện cười, mỗi một lời thoại đều là câu đùa dí dỏm khiến Lăng Sâm cười không ngớt. Bởi vì không có ai nên họ cũng không sợ làm phiền người khác.
Hình Thu Vũ cũng cười. Thật ra hắn không thích phim hài lắm, nhưng thấy Lăng Sâm vui vẻ, hắn cũng vui theo.
Sau khi hết phim, hai người ra khỏi rạp thì những bông tuyết đã bắt đầu rơi xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!