Chương 30: Chúng ta tổ chức tiệc chia tay cho Đoạn Tịch nhé?

Sau một trận mưa, cái nóng oi bức cuối cùng cũng chấm dứt ở đầu tháng 11. Ngay cả Đoạn Tịch, người vốn luôn sợ nóng, giờ đây cũng chả dám mặc quần áo cộc. Y khoác áo khoác dài đến trường. Gió Bắc gào thét suốt đêm, phần đất dưới gốc cây đa đã phủ đầy lá vàng, tựa như tấm thảm dệt từ mùa thu, giẫm lên sẽ phát ra tiếng sàn sạt.

Nếu không phải đến phiên trực nhật, bọn họ chắc chắn sẽ mang theo bánh bao và sữa đậu nành, vừa đi trên con đường phủ đầy lá vừa nhâm nhi, để tiếng lá rơi xào xạc xoa dịu tâm hồn đã bị năm lớp 12 đả thương.

Giờ thì tốt rồi, lại bị nhấn chìm trong nỗi đau trực nhật.

Đoạn Tịch vừa quét xong một khoảng sân, đang định lấy đồ hốt rác thì Đoạn Triều xuất hiện, đá văng đống rác.

Đoạn Triều cười ngạo nghễ với Đoạn Tịch: "Tao đang tự hỏi ai mà quen mắt thế? Ra là mày à Đoạn Tịch. Đang tập quét đường đấy à?"

Lăng Sâm nghe thấy tiếng động thì chạy đến, xách theo cây chổi quét về phía Đoạn Triều. "Xin lỗi, tránh đường tránh đường."

Đoạn Triều nổi giận: "Bị điên à, không thấy chỗ này có người đang đứng à?"

"Cậu là người à? Tôi cứ tưởng là rác chứ? Có biết nói tiếng người đâu." Lăng Sâm cười. "Có biết nói hai chữ "anh trai" không? Bị câm à? Bố cậu không dạy cậu phải lễ phép à..."

"Mày..."

"Cậu ấy nói đúng đấy, gọi tôi là anh đi, nói trống không láo lắm đấy." Đoạn Tịch sầm mặt. "Đoạn Triều, bình thường bố dạy cậu thế nào, cậu quên rồi à?"

"Hừ, lúc nào cũng chỉ biết lấy bố ra gây áp lực lên tôi." Đoạn Triều ném cặp sách ra sau lưng, xoay người muốn rời đi. Khi đi ngang qua Từ Tiêu Nguyệt, cặp sách của hắn bị móc lại.

Đoạn Triều loạng choạng suýt ngã, thở phì phò quay lại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Từ Tiêu Nguyệt. "Làm đéo gì đấy? Muốn ăn đòn à?"

"Em trai, em chưa xin lỗi mà." Nụ cười của Từ Tiêu Nguyệt tràn đầy nguy hiểm.

Từ Tiêu Nguyệt cao to hơn hắn rất nhiều. Đoạn Triều nhìn cơ bắp của y liền yếu thế. "Được được, hiểu rồi hiểu rồi. Xin lỗi anh, được chưa!"

Nhân lúc bọn họ không chú ý, Đoạn Triều lách ra từ nách anh, vừa chạy vừa hét. "Về nhà tao sẽ mách bố là mày bắt nạt tao!"

Mọi người nhìn nhau, phì cười.

Lăng Sâm: "Em trai cậu trẻ con thật đấy."

Lớn từng ấy rồi còn chơi trò mách lẻo.

Từ Tiêu Nguyệt gãi đầu, hỏi: "Nó mách bố thì có ảnh hưởng gì đến cậu không?"

Đoạn Tịch: "Ảnh hưởng gì đâu, tớ sắp dọn ra ngoài rồi. Bố tớ đốt pháo ăn mừng còn chẳng kịp ấy chứ, quan tâm gì tớ đâu."

"Chuyển đi? Chuyển đi đâu?" Mọi người đồng thanh hỏi.

Đoạn Tịch thở dài: "Chuyện dài lắm..."

Trước đây y từng gọi điện cho mẹ lúc ở nhà Lăng Sâm nhằm giúp che giấu vụ "học sinh xuất sắc", nào ngờ người mẹ luôn bận rộn của y lại chú ý tới cuộc gọi đó, cho rằng y muốn tìm mình. Sau một hồi thương lượng với bố y, hai bên đều đồng ý cho y đi cùng mẹ.

Đoạn Tịch dang tay: "Nên là tớ đã bị đóng gói ném qua cho mẹ rồi. Đoạn Triều chưa biết chuyện này, cho rằng hai ngày nay bố đối xử tốt với tớ là vì muốn giao công ty cho tớ, nên nó mới vội đến đây gây sự."

Lăng Sâm chỉ biết sơ về mẹ Đoạn Tịch, là do Đoạn Tịch kể cho họ nghe.

Bởi vì là cuộc liên hôn, bố mẹ Đoạn Tịch cũng chả có tình cảm gì với nhau. Sau khi ly hôn, mẹ y lao đầu vào sự nghiệp, nhanh chóng dẫn dắt công ty trở nên lớn mạnh, trở thành nhân vật có tiếng tăm trong ngành.

Cho đến nay, mẹ Đoạn Tịch vẫn chưa tái hôn, nhưng sức khoẻ bà đã dần yếu đi. Có lẽ lần này đưa Đoạn Tịch về cũng có một phần muốn y kế thừa sự nghiệp mình.

"Vậy cậu phải đi à?" Lăng Sâm thất vọng thấy rõ.

Đoạn Tịch thở dài: "Ừ, mẹ bảo trong vòng một tuần tớ phải chuyển đến chỗ mẹ, còn đăng ký cho tớ một đống lớp học thêm nữa. Tớ mệt muốn chết!"

Mẹ của Đoạn Tịch, Đường Tiệp, là người thuộc trường phái hành động. Hôm đó, sau khi tan học, bà tự mình tới trường một chuyến, nói sẽ đón Đoạn Tịch về nhà. Điều này làm cho kế hoạch qua nhà Trần Uẩn làm bài tập và vuốt mèo của Đoạn Tịch đổ bể. Cả người y khô héo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!