Chương 3: Không, tớ ngủ ngon quá ấy chứ.

Lăng Sâm bày ra chiếc bánh dâu tây thật sự dùng để ăn, cắm nến lên, tự tay đội chiếc mũ sinh nhật cho Hình Thu Vũ rồi kéo hắn đến thổi nến và ước nguyện.

Tất cả đèn đều tắt, chỉ còn vài ngọn nến sáng lung linh.

Hình Thu Vũ chắp tay lại, nhắm mắt, thành kính ước một điều không khác gì những năm trước, rồi nhẹ nhàng thổi tắt những ngọn nến nhỏ.

"Cậu ước điều gì vậy?"

Nhân lúc mọi người đang ăn bánh và trò chuyện, Lăng Sâm lén lút thì thầm vào tai Hình Thu Vũ.

Hình Thu Vũ cười dịu dàng: "Nói ra thì điều ước sẽ không linh nữa đâu."

Lăng Sâm lại nói: "Không nói tớ cũng biết, chắc chắn cậu ước thi đại học thuận lợi chứ gì? Cậu yên tâm, thành tích cậu tốt như thế, nhất định sẽ làm được!"

Hình Thu Vũ chỉ mỉm cười không đáp, đút một miếng bánh vào miệng cậu.

Điều ước của hắn vẫn như mọi khi.

Hắn ước, Lăng Sâm có thể vui vẻ hạnh phúc cả đời.

Buổi tiệc sinh nhật rất đơn giản, chỉ ăn một bữa tại nhà họ Lăng rồi kết thúc. Ngày mai còn phải đi học nên cả bọn vội về làm bài tập.

Bố mẹ Lăng và dì của Hình Thu Vũ quen biết đã lâu, nên sau bữa ăn họ giữ riêng Hình Thu Vũ lại.

Hai gia đình vốn không quen thân, sau này hai đứa nhỏ học mẫu giáo trở thành bạn, bố mẹ hai bên dẫn con đi chơi rồi mới trò chuyện làm quen. Hỏi ra mới biết hai bên vốn là đồng hương, chỉ là không cùng làng. Lần này dì của Hình Thu Vũ bị bệnh nằm viện, mẹ Lăng không thể không hỏi thăm.

"Trời mưa đường trơn nên dì bị ngã gãy xương ạ." Hình Thu Vũ đáp, để tránh làm họ lo lắng, hắn còn nói thêm một câu: "Đã đỡ nhiều rồi ạ, chắc vài ngày nữa sẽ xuất viện."

Giang Vãn Tình hỏi hắn: "Vậy con về sớm như vậy không sao chứ? Có ai chăm sóc dì Yến không?"

Dì Yến là dì cả của Hình Thu Vũ, Yến Lâm Sinh.

Hình Thu Vũ cười bất lực. "Dì thuê một chị hộ lý chăm sóc rồi ạ. Dì không muốn con nghỉ học chăm dì nên đuổi con về đấy."

Lăng Vân Chí đang đọc báo cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. "Vậy bây giờ nhà con chỉ có một mình con phải không? Trẻ con ở một mình không an toàn, hay là thời gian này con ở hẳn bên nhà chú, ngủ cùng với Tiểu Sâm."

Hình Thu Vũ giật mình, cũng không phân biệt được là do sợ hay vui, hay là cả hai. Hắn cân nhắc rồi mở miệng định từ chối: "Con..."

Thật ra nhà Hình Thu Vũ ở ngay tòa bên cạnh, cũng không xa, từ nhà hắn đến nhà Lăng Sâm chưa đến mười phút. Được ở gần Lăng Sâm như vậy hắn đã rất mãn nguyện rồi.

Huống chi hắn còn thích Lăng Sâm, vậy nên càng không dám ở lại. Hắn phải tránh hiềm nghi.

Lời còn chưa dứt, Giang Vãn Tình đã quyết định: "Cứ vậy đi, không được từ chối đâu nhé. Dì coi con như con trai, con trai mình ở nhà mình có gì lạ đâu. Vừa hay dì mới mua quần áo cho con, con thử đi nhé."

Lăng Sâm đang rửa bát trong bếp mừng rỡ, tiếng reo hò vang ra ngoài. "Hay quá! Tối nay thức trắng đêm!"

Giang Vãn Tình và Lăng Vân Chí đồng thời nhìn qua cậu, trầm giọng: "Hả?"

Lăng Sâm ngượng ngùng ho một tiếng, cười nịnh nọt. "Làm bài tập, tụi con làm bài tập á."

Giang Vãn Tình hài lòng gật đầu. "Ngủ sớm đi, đừng thức khuya, bài tập làm chưa xong thì mẹ sẽ giải thích với giáo viên. Còn một năm nữa là thi Đại học rồi, chơi game vừa vừa thôi, không được thức khuya nghịch điện thoại."

Lăng Sâm ngoan ngoãn gật đầu. "Dạ..."

Nên đi hay nên ở, hai luồng suy nghĩ trong lòng Hình Thu Vũ đánh nhau không ngớt, rồi lại bị tiếng sấm bên ngoài cửa sổ dọa cho im bặt. Sấm xuân gầm rú, mưa rào trút xuống, cơn mưa lớn bất ngờ ập đến, bao trùm cả thành phố, Hình Thu Vũ không mang ô nên hoàn toàn không thể về nhà.

Giang Vãn Tình: "Mưa to thế này, ướt thì sẽ cảm lạnh mất."

"Đừng về nữa." Lăng Sâm kéo kéo tay áo hắn, giọng vô thức mang chút nũng nịu. "Anh trai dạy em làm bài tập được không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!