Lễ Quốc Khánh trôi qua trong niềm vui sướng, thời khắc công bố điểm thi căng thẳng đã đến.
Tô Lan Thu cầm một xấp bài thi, vẻ mặt nghiêm túc, im lặng hồi lâu không nói câu nào, ánh mắt quét qua mỗi học sinh trong lớp một lần. Mọi người đồng loạt thẳng lưng, biểu cảm nghiêm túc, mấy âm thanh xì xào cũng im bặt.
Toàn bộ lớp học chìm trong không khí căng thẳng, như một quả bóng bay căng phồng, chẳng biết lúc nào sẽ nổ tung.
"Hôm nay đã có điểm thi rồi." Tô Lan Thu thong thả chỉ vào bài thi. "Các em đừng quá lo lắng, các em làm bài khá tốt đấy. Cô tin các em sẽ không bị đánh bại bởi kỳ thi thử nho nhỏ này đâu, đúng chứ?"
Tô Lan Thu khẽ mỉm cười khiến cả lớp sởn hết tóc gáy, gian phòng náo loạn.
"Thôi rồi, kết thúc rồi, nhất định toang rồi..."
"Tớ còn tưởng tớ làm khá tốt chứ... Huhuhu!"
"Tối nay ăn thịt kho tàu hay thịt xào măng đây..."
...
Tô Lan Thu ngừng cười, nhăn mặt: "Im lặng! Khen các em mà các em không vui à?"
Cả lớp lập tức im lặng, tuy không đến mức nghe thấy tiếng kim rơi, nhưng cũng chẳng ai dám buôn chuyện nữa. Âm thanh còn đọng lại là tiếng ồn ào từ lớp bên, như cách cả một đại dương.
"Vậy mới đúng chứ." Tô Lan Thu hài lòng gật đầu, cầm bài thi lên. "Trước tiên cô sẽ công bố top 10 của lớp. Hạng 10 là..."
"Hạng 3, Hình Thu Vũ. Lần này em tụt hạng nhiều đấy, phải cố gắng hơn để lấy lại phong độ, đừng lơ là như vậy." Tô Lan Thu đưa bài thi cho hắn, chỉ hắn những câu trả lời sai.
Hình Thu Vũ ngại ngùng sờ mũi.
"Hạng 2, Đoạn Tịch. Lần này em tiến bộ rất nhiều, tiếp tục phát huy thì chắc chắn em sẽ thi Đại học rất tốt." Tô Lan Thu vui vẻ giơ ngón cái với y.
Đoạn Tịch cười hì hì, cúi mình trước Tô Lan Thu. "Cảm ơn đất nước đã vun đắp, cảm ơn cha mẹ đã dưỡng dục, cảm ơn cô Tô đã tận tình quan tâm, cảm ơn những bài tập của học sinh xuất sắc. Nhờ mọi người mà em mới được như ngày hôm nay! Em cũng muốn cảm ơn... A!"
Y còn chưa nói xong, Tô Lan Thu đã cầm sách giáo khoa gõ đầu y. "Được rồi được rồi, đi xuống đi, đừng có mà tự phụ nữa. Bài thi lần sau không đạt thì đẹp mặt lắm."
"Hì hì."
Đoạn Tịch cũng không giận, hôn mạnh lên bài thi một cái rồi hớn hở quay về chỗ ngồi.
Mọi người cười vang, bầu không khí nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Hình Thu Vũ chú ý tới bé nấm u sầu trong góc, khẽ hỏi: "Sao thế? Cậu không vui à?"
Lăng Sâm rặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, nước mắt lưng tròng nhìn Hình Thu Vũ. "Xong rồi, chắc chắn là tớ rớt rồi."
Dạo này cậu hay bị phân tâm, ngoại trừ mấy bài tập Hình Thu Vũ giảng cho thì cậu chả làm bài nào khác.
Thi rớt thì cuối tuần sẽ không được nghỉ ngơi, có khi còn phải học hành chăm chỉ đến khi thi Đại học xong. Cũng không phải bố mẹ ép buộc cậu hay gì, là do cậu tự yêu cầu khắt khe với bản thân.
Lăng Sâm vừa dứt lời, Hình Thu Vũ còn chưa kịp an ủi thì Tô Lan Thu đã giục: "Hạng nhất, Lăng Sâm. Em mau lên đây lấy bài thi đi, nhìn Hình Thu Vũ làm gì, trên mặt em ấy có bài thi à?"
"Dạ dạ... Hả? Em á?" Lăng Sâm đang khóc thì bị cắt ngang, theo phản xạ đứng lên, nghi ngờ hỏi.
Tô Lan Thu bật cười. "Lớp mình còn ai tên Lăng Sâm à?"
Sở Vân Hành cũng cười, xoa xoa hai tay, nhếch mép cười nham hiểm: "Khặc khặc khặc, đại ca à, anh không muốn thì để em tạm đổi tên thành Lăng Sâm nhé, rồi bài thi sẽ là của em."
Sở Vân Hành đứng hạng 10, tuy đã tiến bộ đáng kể nhưng vẫn thua Từ Tiêu Nguyệt một hạng, điều đó khiến anh tức điên.
"Ra chỗ khác chơi đi." Lăng Sâm lau nước mắt, gần như bay lên lấy bài thi. "Hì hì, cảm ơn chị Thu ạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!