Chương 28: Cách chúng ta bên nhau có phải hơi không giống anh em không...

Kem dưa lưới ở công viên giải trí ăn rất ngon, những viên kem màu xanh nhạt đủ sức làm phấn chấn tinh thần bất kỳ ai, nhưng chúng cũng cực kỳ đắt đỏ.

Khi người bán hàng nói mỗi viên kem có giá 20 tệ, Lăng Sâm đã lùi lại, kéo áo Hình Thu Vũ ra hiệu hắn rời đi.

Nhưng Hình Thu Vũ chỉ mỉm cười rồi thoải mái trả 40 tệ cho hai viên kem, mỗi người một viên.

Đi dọc theo con đường trong công viên giải trí, Lăng Sâm cắn một miếng kem thật to, cảm giác mát lạnh mềm mại khiến nỗi bực bội của cậu vơi đi đôi chút. Nhưng khi nhớ ra mỗi miếng đều tràn ngập mùi tiên, cậu lại đau lòng. "Hình Thu Vũ, lần sau đừng mua cái này nữa."

"Ngon không?" Hình Thu Vũ quay lại hỏi, ánh mắt còn vương ý cười, như một bát nước trong vắt phản chiếu ánh trăng.

"Ngon, nhưng mà..." đắt quá.

"Vậy là được rồi." Hình Thu Vũ ngắt lời cậu. "Ngon là được, quan trọng là cậu thích."

Lăng Sâm quay đầu sang chỗ khác, không muốn hắn nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng vì nhịp tim đập nhanh của mình. Cậu nói với giọng nhỏ như muỗi kêu: "Mấy lời cậu nói kỳ lạ thật đấy..."

"Hửm?"

Tay Lăng Sâm đột nhiên bị nắm lấy, cậu giật mình vùng vẫy muốn tránh ra, nhưng lại bị nắm rất chặt.

"Đừng nhúc nhích, ở đây đông người, lát nữa hẵng tách ra." Hình Thu Vũ cong mắt nhìn cậu, trong mắt tràn đầy sự dịu dàng và chân thành tha thiết, không hề có chút ác ý nào.

Là ảo giác của mình à?

Giọng nói của Hình Thu Vũ lại lần nữa cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu: "Nhân lúc chúng ta còn đang "đi vệ sinh", có muốn chơi trò khác rồi mới về tập hợp không?"

Hắn chỉ tay về phía xe điện đụng, bạt lò xo và cầu trượt ở đằng xa.

Lăng Sâm bĩu môi: "Ai thèm chơi mấy trò nhàm chán đó chứ!"

Năm phút sau...

Hai mắt Lăng Sâm tỏa sáng. Cậu nhìn Hình Thu Vũ, chỉ đạo hắn điều khiển vô lăng xe điện đụng, đâm vào chiếc xe đỏ gần đó. "Hướng đó, Hình Thu Vũ!"

Thấy Lăng Sâm vui vẻ, Hình Thu Vũ cũng vui. Cậu chỉ gì thì hắn làm đó, đâm một phát thật mạnh vào chiếc xe con màu đỏ.

Người ngồi trên xe con màu đỏ là một cậu trai xấp xỉ tuổi họ, bị đâm cho cả người nhảy dựng lên. Cậu ta lập tức hô to: "Oái oái, anh em mấy cậu thật tàn nhẫn!"

Lăng Sâm nhếch miệng, lộ ra hai cái răng nanh, kiêu ngạo cười: "Hihi."

Cậu trai kia không phục, lập tức đâm lại, nhưng bị Hình Thu Vũ cắt đuôi né tránh, sau đó lại tông vào đuôi xe cậu ta lần nữa. Hai chiếc xe cứ thế đâm vào nhau liên tục, cậu trai đánh trận nào thua trận đó, càng thua càng đánh, bị đâm đến mức hoài nghi nhân sinh.

Sau khi xuống xe, Lưu Minh còn hơi choáng váng, miệng lẩm bẩm: "Không ngờ giờ mình còn không thắng nổi mấy đứa nhóc chơi xe điện đụng..."

"Ai nói tụi này là mấy đứa nhóc..." Lăng Sâm nghẹn lời.

"Hai em không phải học sinh trường trung học số 1 Giang Thành à?" Lưu Minh chỉ vào huy hiệu được trường phát trên ba lô Lăng Sâm. "Lớp mấy rồi? Xét về tuổi tác thì hai cưng phải gọi anh là đàn anh đấy."

Hai người nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ. "Lớp 12."

"Năm cuối là giai đoạn học tập, nhớ học hành chăm chỉ đấy." Lưu Minh nghiêm túc vỗ vai Lăng Sâm, thở dài.

Lăng Sâm nổi hết cả da gà. "Sao anh không vỗ vai cậu ấy?"

Lưu Minh ngẩng đầu 45° nhìn trời: "Em ấy cao quá, vỗ sẽ không tốt cho lòng tự trọng của anh."

Cả hai: "..."

"Lưu Minh, sao cậu còn nán lại đấy? Mau lên, chúng ta phải về trường ăn bánh kem với chị Thu đấy." Giang Đường Quả chạy đến từ phía xa, đang định kéo Lưu Minh đi thì thấy huy hiệu quen thuộc. "Ồ, các em cũng là học sinh của trường trung học số 1 Giang Thành à? Lớp mấy rồi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!