Chương 27: Lăng Sâm! Chúng ta đang bay!

Nhờ ơn Thất Nguyệt, mọi người được ăn chực một bữa gà hầm bao tử heo. Sau ba lượt uống nước, sắc trời đã tối. Ngoại trừ Sở Vân Hành và Từ Tiêu Nguyệt có hẹn thi đấu bóng rổ, chẳng ai muốn động đậy cả. Họ tạm biệt nhau rồi ai về nhà nấy.

Đoạn Tịch lấy cớ đưa Hình Thu Vũ về nhà, rất tự nhiên hóa thành cái đuôi nhỏ của hắn, bám theo hắn suốt chặng đường về nhà, chiếm luôn cả ghế sô pha lớn nhà hắn.

Yến Lâm Sinh còn đang bận rộn ở tiệm hoa, trong nhà không có ai, là thời điểm tiện nhất để tâm sự.

Hình Thu Vũ rót cho Đoạn Tịch một tách trà, hỏi thẳng. "Nói đi, cậu tìm tớ có việc gì?

"Học sinh xuất sắc liệu sự như thần, sao cậu biết tớ có việc muốn nói với cậu." Đoạn Tịch cứng họng.

"Bởi vì bình thường cậu sẽ đi tìm Lăng Sâm." Chứ không phải tìm tớ.

Mặc dù hắn và Lăng Sâm quen biết Đoạn Tịch cùng lúc, nhưng tính cách vui vẻ hòa đồng của Lăng Sâm thu hút người khác hơn nhiều. Thế nên ngoại trừ chuyện học hành, Đoạn Tịch rất hiếm khi gặp riêng hắn. Thường ngày y sẽ đi tìm Lăng Sâm hoặc cả ba sẽ đi cùng nhau.

Đoạn Tịch gãi đầu ngượng ngùng. "Cậu bắt bài tớ rồi, hehe."

"Nói đi, có chuyện gì?"

"Học sinh xuất sắc, tớ muốn nuôi Thất Nguyệt." Ánh mắt Đoạn Tịch buồn bã lạ thường. "Tớ cảm thấy nó vốn dĩ là mèo của tớ, nhưng mà..."

Nhìn chú mèo con lưu lạc bao lâu nay nằm gọn trong vòng tay y, lần đầu tiên y có cảm giác như ở nhà, như thể cuối cùng cũng có người cần y.

Hình Thu Vũ nhìn y, suy nghĩ một lát rồi hỏi thẳng vào vấn đề. "Nhà cậu không cho nuôi à?"

Đoạn Tịch gật đầu. "Mẹ kế tớ không thích."

"Vậy cậu muốn..."

"Học sinh xuất sắc, tớ có thể nuôi Thất Nguyệt ở nhà cậu được không?" Đoạn Tịch nhìn hắn với ánh mắt ngấn lệ.

Giúp y nuôi mèo à?

Hình Thu Vũ chợt nhớ lại một chuyện nhỏ nhặt trong quá khứ. Hắn thoáng ngẩn người, nhưng cuối cùng vẫn áy náy lắc đầu. "Dì cả tớ bị dị ứng lông mèo."

"Vậy anh Lăng..."

Hình Thu Vũ lại lắc đầu. "Chú Lăng không cho nuôi đâu."

"Thật sự không thể à... Hay để tớ đi hỏi một chút nhé? " Cả người Đoạn Tịch khô héo.

"Mặc dù tớ nghĩ rằng Lăng Sâm cũng rất muốn nuôi, nhưng thật sự không nuôi được. Trước đây tớ và cậu ấy đã từng hỏi rồi." Tâm trí Hình Thu Vũ đột nhiên quay về quá khứ.

Lúc ấy, hắn và Lăng Sâm mới học lớp ba, lòng tốt đang đạt đỉnh điểm. Vô tình nhìn thấy một chú chim nhỏ đã chết ven đường, cả hai cũng phải tìm chỗ chôn cất đàng hoàng cho nó, huống chi là nhìn thấy một chú mèo con ngoan ngoãn đáng yêu đang run rẩy kêu meo meo dưới cơn mưa tầm tã.

Hai học sinh tiểu học lập tức tràn ngập tình phụ tử, ôm chú mèo con về nhà. Vì Yến Lâm Sinh dị ứng lông mèo nên cả hai đến nhà Lăng Sâm.

Lúc ấy, Lăng Vân Chí chưa quá bận rộn, hôm đó còn là ngày nghỉ. Thấy hai người lén lút bế một chú mèo con ướt dầm dề về, ông nhăn mặt dạy dỗ họ một tràng, nói rằng mèo quá mất vệ sinh, nói móng vuốt sắc nhọn của nó có thể làm người khác bị thương, và ti tỉ thứ khác. Cuối cùng, ông tuyên bố nhà này chỉ có thể nuôi người chứ không nuôi mèo, yêu cầu họ đưa mèo con về chỗ cũ.

Hai người bất chấp trời mưa như trút nước, chạy đến tất cả các cửa hàng gần đó, nhưng không tìm được ai nhận nuôi mèo con cả.

Màn đêm dần buông xuống, cả hai đứa trẻ đều đã bị cha mẹ gọi về nhà. Rơi vào đường cùng, họ chỉ có thể tìm chỗ vắng vẻ, để lại một chiếc ô cho bé mèo, hứa ngày mai sẽ quay lại tìm nhà cho nó.

Hai người đội mưa trở về nhà, bị cảm lạnh và sốt nặng. Ngày hôm sau, họ chật vật mãi mới đến được nơi đó, kết quả chẳng thấy mèo đâu, chiếc ô cũng biến mất.

Lăng Sâm bé con nhón mũi chân vỗ vỗ bờ vai hắn. Rõ ràng cậu cũng cực kỳ đau lòng, nhưng cậu vẫn an ủi hắn. "Mèo lấy ô đi mất rồi, tớ đã đã tận mắt thấy đấy."

Mặc dù cả hai đều biết điều đó là bất khả thi

...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!