*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lễ kỷ niệm thành lập trường kết thúc trong niềm hân hoan. Để giúp học sinh tận hưởng kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh một cách trọn vẹn, nhà trường đã tổ chức kỳ thi thử quy mô lớn vào trước Quốc Khánh. Kết quả sẽ được công bố ngay sau kỳ nghỉ lễ.
Đây cũng là cuộc so tài đầu tiên của Sở Vân Hành và Từ Tiêu Nguyệt. Họ đã bắt mấy học sinh xuất sắc tóm tắt kiến thức chính, giải thích những lỗi sai trong đề cho họ. Sau khi thi xong, cả hai đều cảm thấy rất tốt.
Ngược lại, Hình Thu Vũ và Lăng Sâm vì ôn tập sơ sài mà cảm thấy bản thân xong đời rồi.
Dù cho kết quả chưa được công bố, họ đã cảm thấy vô cùng chán nản. Suốt một thời gian dài, họ cảm giác trên đầu như có hai đám mây đen nhỏ giọt lơ lửng, thỉnh thoảng còn có tiếng sấm rền vang.
Để giảm bớt áp lực khi chờ đợi kết quả thi, cả bọn đã hẹn nhau đi ăn ngoài một bữa. Lần trước ăn xiên nướng chưa đủ ngon, vì vậy lần này họ quyết định thử món gà hầm bao tử heo.
Tiệm gà hầm này hơi xa, nhưng thứ bảy họ tan học sớm, vì vậy họ vừa đi bộ vừa trò chuyện. Trên đường đi, họ sẽ đi ngang qua công viên, sau đó đi ngang qua một phòng khám thú y là có thể đến quán ăn rồi.
May mắn thay, lúc này trời nắng gắt, công viên lại vắng vẻ, nếu không họ đã chẳng phát hiện ra chú mèo con.
Mèo con là mèo cam, bị bỏ đói đến mức gầy trơ xương, tiếng kêu nhỏ đến mức không ai nghe thấy. Nó nằm sõng soài trong bụi rậm, thấy bọn họ nên nó muốn trốn, vậy mà cũng trốn không xong.
"Tiếng gì thế nhỉ?" Giữa lúc mọi người đang vui đùa, Trần Uẩn bỗng dừng lại, vểnh tai lên tìm kiếm trong bụi rậm. "Nghe như tiếng mèo kêu ấy."
Sở Vân Hành: "Đồ ngốc, công viên sao mà có -"
"Trời ơi, con mèo cam này gầy quá!" Từ Tiêu Nguyệt chỉ vào con mèo cam ẩn mình trong bụi rậm cách đó không xa.
Sở Vân Hành nghẹn lời: "Mèo?"
Đoạn Tịch cẩn thận ôm mèo con trong lòng bàn tay, sợ chạm vào nó lại làm nó bị thương thêm.
Mèo con trông to lớn nhưng chỉ nặng bằng hai quả táo. Nó nhìn họ kêu meo meo hai tiếng rồi gục xuống tay Đoạn Tịch, còn cọ cọ ngón tay cái của y. Cảnh tượng thật đau lòng.
"Meo meo, em ngoan quá." Sở Vân Hành thử vươn tay sờ đầu nó, mèo con không hề phản kháng, ngược lại còn thoải mái khò khè.
"Đưa nó đến phòng khám thú y trước đi, tớ sẽ trả tiền." Đoạn Tịch ôm nó vào lòng. "Em có muốn về nhà cùng tụi anh không?"
"Cậu coi thường tụi tớ à? Chúng ta cùng nhau tìm thấy mèo, tất nhiên là cùng nhau chữa trị rồi."
Mèo con khó hiểu: "Meo?"
Từ Tiêu Nguyên: "Nó kêu rồi! Nó nghe thấy á!"
"Vậy thì đi thôi. Tớ đã từng đến phòng khám thú y đó rồi, có quen biết bác sĩ, sẽ được giảm giá đấy." Trần Uẩn cũng thò tay qua xoa đầu mèo.
Một đám thiếu niên cứ như vậy bế mèo, hấp tấp đẩy cửa phòng khám thú y, đồng thanh gọi bác sĩ.
Bác sĩ thú y Lâm Đình vừa khám xong cho một bé mèo Ragdoll. Anh bước ra, bế mèo con lên, nhìn Trần Uẩn rồi hỏi: "Em lại nhặt mèo à?"
Trần Uẩn ngại ngùng cười, gãi gãi đầu: "Vâng, em mới nhặt được, lại làm phiền anh rồi. Nhân tiện anh hỏi giúp em xem có ai muốn nhận nuôi nó không?"
Lâm Đình cười nói: "Em không nuôi nữa à?"
"Em không nuôi nổi nữa đâu anh ơi, nhà em nuôi bao nhiêu con rồi." Trần Uẩn cũng cười, đưa mèo con cho Lâm Đình. "Anh biết mà, một mình em nuôi cả gia đình cũng không dễ dàng gì, trong nhà có sáu cái miệng đang chờ ăn đó."
Lâm Đình như nghĩ đến điều gì đó, cười không ngớt, tay vẫn chuyển động nhanh thoăn thoắt. "Phải rồi ha."
Lăng Sâm nhạy bén bắt được từ ngữ mấu chốt. "Sáu miệng ăn? Nhà cậu có nhiều mèo vậy à?"
Trần Uẩn đếm đếm. "Năm con mèo và một con chó."
"Đều là em ấy nhặt về đấy." Lâm Đình bổ sung. "Lâu lâu em ấy cũng gửi anh vài con nên chưa phải tất cả đâu. Em gửi đi nuôi cũng không ít, chắc phải... mười mấy hai mươi con ấy nhỉ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!