"Hai em đang làm gì ở đây vậy?" Một luồng sáng chiếu thẳng vào cả hai, giọng nói uy nghiêm của thầy chủ nhiệm đầu hói vang lên từ phía sau, mang theo cảm giác mệt mỏi rõ rệt. "Lén lút hẹn hò bên hồ phải không? Hai em... sao lại ở đây?"
Rõ ràng chủ nhiệm đầu hói đã chẳng bắt được ai, trông thầy có vẻ bực bội. Hình như thầy đã nghĩ họ là một cặp nên giận đến mức hất râu trừng mắt.
"Thầy ơi, tụi em vừa đi vệ sinh xong, đang định về ký túc xá." Lăng Sâm cười nói: "Em là trai thẳng mà, rất rất thẳng."
Tuy Hình Thu Vũ đã lường trước điều này, nhưng khi chính tai nghe thấy, hắn vẫn không khỏi thật vọng. Hắn không cười nổi, chỉ cố nhếch khoé miệng lên tạo nên đường cong kỳ dị.
"Được rồi, lần này thầy tha cho hai em. Để thầy bắt gặp hai em đi lung tung lần nữa thì phải viết bản kiểm điểm yêu đương cho thầy đấy." Chủ nhiệm đầu hói do dự không biết nói gì, cuối cùng xua tay ra hiệu cho hai người rời đi. "Đừng đi lung tung nữa, mau về ký túc xá đi."
Hai người vội vàng chạy đi, sợ thầy đổi ý kiểm điểm cả hai.
Tuy cả hai không ngại bị hiểu lầm là một cặp, nhưng đọc bản kiểm điểm trước mặt mọi người thì thật là ngu ngốc. Ai đọc cũng là đồ ngốc."Rồi hai cậu cứ vậy quay lại à?" Sở Vân Hành sợ hãi kêu lên. "Chẳng phải chủ nhiệm đầu hói được mệnh danh là sát thủ đồng tính à ?"
"Tụi tớ có phải mối quan hệ mờ ám gì đâu." Lăng Sâm thấp giọng phàn nàn.
Đúng lúc Từ Tiêu Nguyệt quay lại, giải đáp cho mọi người. "Các cậu không biết à? Mấy hôm trước chủ nhiệm đầu hói đến khu rừng nhỏ để bắt mấy cặp đôi, thầy ấy bắt được cặp oan gia nổi tiếng của trường chúng ta đấy. Thầy bị bọn họ làm phiền đến mức bực bội, chắc chắn trong thời gian ngắn sẽ không bắt cặp đôi đồng tính nào nữa đâu."
Cặp oan gia là hai đứa học sinh năm nhất mới vào trường. Nghe nói hai người là bạn thuở nhỏ, nhưng từ nhỏ đã chẳng thân thiết gì, lúc nào cũng đánh nhau, gặp nhau lúc nào là gây sự lúc đấy, ba bữa đánh nhau một lần, hai ngày cãi nhau một trận. Cả hai bị chủ nhiệm đầu hói hiểu lầm là một cặp xong phải viết kiểm điểm nên tức muốn chết, vì thế quấy rầy thầy chủ nhiệm trong thời gian dài, đến nỗi thầy ấy không dám bắt cặp đôi đồng tính nữa vì sợ bắt nhầm người.
"Tớ còn nghe bảo chủ nhiệm đầu hói là Nguyệt Lão. Hai đàn anh bị thầy coi là cặp đôi cuối cùng lại yêu nhau thật." Trần Uẩn cũng mở miệng. "Cách đây vài khoá rồi."
Đoạn Tịch hỏi: "Sao cậu mới chuyển đến đây mà biết nhiều về trường tụi tớ thế?"
Trần Uẩn cười ranh mãnh: "Một trong hai là họ hàng của tớ, tớ có nghe loáng thoáng qua."
"Đừng nói nữa, tớ đói lắm rồi. Đồ ăn đặt về đâu rồi, mau mang ra đây làm lễ vật đi." Lăng Sâm ngã phịch xuống giường Hình Thu Vũ.
Đống đồ ăn còn ở trong tay Trần Uẩn và Sở Vân Hành. Hai người chạy mãi mới thoát khỏi chủ nhiệm đầu hói và mấy chú bảo vệ tuần tra, giấu đồ ăn vào cặp sách đựng đề thi của Sở Vân Hành.
Tất cả đề thi bên trong đã được bỏ ra ngoài, Sở Vân Hành cầm chúng trên tay. Cả hai cứ như vậy bình tĩnh trở về ký túc xá.
Hiện giờ đồ ăn vẫn còn nằm trong cặp.
Đoạn Tịch ngạc nhiên. "Này, mấy cậu gọi đồ mang về sao không gọi tớ với! Các cậu đặt món gì vậy?"
"Chả cá với xiên nướng." Lăng Sâm nói. "Hình Thu Vũ đặt đấy, còn không mau cảm ơn nhà tài trợ đi?''
"Cảm ơn bố." Đoạn Tịch nhắm mắt lại, chấp tay trước ngực cầu nguyện. "Amen."
Trần Uẩn cũng nhắm mắt, chắp tay cầu nguyện. "Ơn trời."
Sở Vân Hành và Từ Tiêu Nguyệt cũng đồng thành: "Một cây nho!"
(*) Ba câu mà tụi này nói lần lượt là , , . Mình không hiểu dụng ý lắm nên để theo nghĩ đen.
Hai người nhìn nhau, chửi rủa lẫn nhau. "Đệt mẹ, đừng có bắt chước anh đây!"
Đoạn Tịch cười haha, hai tay ôm ngực, vẻ mặt như bị ăn đấm, hề hề nói: "Kkk, tớ ăn đây."
"Không cho ăn!" Sự chán ghét trên mặt hai người đồng bộ gần như 100%. Bọn họ hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, không ai nói gì.
Đoạn Tịch bị Lăng Sâm vỗ vào đầu. Y cố gắng nuốt xuống câu "Tớ đói chết mất", nhưng biểu cảm trên mặt đã bán đứng y.
Lăng Sâm lên tiếng hoà giải: "Đừng cãi nữa, tiết kiệm sức lực ăn thêm vài miếng chẳng phải tốt hơn sao? Đúng không Hình Thu Vũ... Hình Thu Vũ? Cậu đang nghĩ ngợi gì vậy?"
"Ừm." Hình Thu Vũ hoàn hồn, gật đầu nói. "Ăn hết đi."
Sau đó, mọi người nhìn đống đồ ăn mà Trần Uẩn lấy ra từ trong cặp. Xiên nướng đã nát bét, rơi rụng tan tác, cả đám lâm trầm mặc. Chả cá thì không sao, tuy hơi khô, không còn nước sốt, nhưng ít ra vẫn còn nguyên vẹn trong hộp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!