Lăng Vân Chí sống hơn 40 năm, lần đầu tiên nghe thấy một thằng con trai gọi thằng con trai khác là "vợ". Ông sững người.
Ông suy nghĩ hồi lâu rồi run rẩy hỏi: "Tiểu Sâm, con là gay à?"
"Sao có thể ạ!" Lăng Sâm buột miệng phản bác. Ngay khoảnh khắc ấy, lòng cậu bỗng cảm thấy khó chịu, như thể có thứ gì vừa được giải trừ phong ấn, lan tràn khắp nơi, đâm sâu bén rễ.
Gió tháng chín rất nóng, trời đã vào thu mà không thấy mát mẻ chút nào.
Lăng Sâm thấy miệng mình hơi khô. Cậu vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện nguy hiểm với bố rồi đi rót một cốc nước. Cậu mang nước về phòng, ngồi xuống, nhưng không động đến giọt nước nào. Cậu đặt tay lên ngực mình, ấn xuống trái tim đang bồn chồn.
Ting ting ting
- tài khoản đặc biệt quan tâm gửi đến tin nhắn.
Đó là tin nhắn hỏi thăm của Hình Thu Vũ: "Cậu thấy đỡ hơn chưa?"
Lăng Sâm đứng dậy gõ tin nhắn thật nhanh, muốn hỏi xem giữa hắn và bố mình đã xảy ra chuyện gì. Nhưng rồi cậu lại do dự ở nút gửi tin nhắn rất lâu, cuối cùng xoá sạch mọi chữ trong khung thoại.
Cậu chỉ nhắn lại một câu: "Đỡ hơn rồi, đừng lo lắng."
Cậu biết chỉ cần cậu hỏi, Hình Thu Vũ chắc chắn sẽ kể cậu nghe. Nhưng cậu không muốn, tra hỏi như thế rất bất công với Hình Thu Vũ. Như bây giờ cũng khá ổn, coi như thêm chút gia vị cho cuộc sống thường nhật tẻ nhạt, cả hai cứ như đang yêu đương vụng trộm.
Giống như cậu đang giấu bố lén lút hẹn hò...
Chẳng hiểu sao đầu óc cậu như đang phát lại một bộ phim ngắn, từng hình ảnh lần lượt lướt qua. Hình Thu Vũ và cậu dính lấy nhau đủ kiểu như lời văn miêu tả, nhưng nhạc nền lại là giọng nói của bố cậu: "Tiểu Sâm, con là gay à?"
Ghê tởm không? Khó chịu không? Hình như đều không có. Cậu lại cảm thấy thích thú.
Thôi xong rồi, bố ơi, con gay thật rồi.....
Ngày 26 tháng 9 là ngày đẹp trời hiếm hoi, nắng vàng rực rỡ, gió cũng không khô khốc. Không khí sau mưa vẫn còn thoang thoảng mùi ẩm ướt, bầu trời trong xanh, thông qua bóng cây trên mặt đất có thể nhìn thấy bóng hình những chú chim bay ngang qua.
Hôm nay là ngày kỷ niệm thành lập trường của trường Trung học số 1 Giang Thành. Trước đây, hoạt động thường niên trong ngày này là xem phim.
Nhưng nghe bảo kể từ lễ kỷ niệm 100 năm, khi mà mỗi lớp đều được yêu cầu lên sân khấu trình diễn một tiết mục và nhận được phản hồi rất nhiệt tình, nhiều anh chị khoá trên đã cùng nhau kiến nghị. Nhà trường thực sự đã lắng nghe ý kiến số đông và thay đổi quyết định. Bắt đầu từ năm nay, thay vì xem phim, các hoạt động sẽ được tiếp tục.
Nhưng học sinh cuối cấp không thể quá nuông chiều bản thân, thế nên họ chỉ có thể xem chương trình buổi tối, cũng không có lớp nào được biểu diễn trên sân khấu. Sân khấu vẫn ngập tràn thanh âm náo nhiệt, học sinh lớp 10 và 11 vẫn diễn xuất ồn ào, chỉ có lớp 12 đang chạy đua với thời gian ngồi giải đề dưới khán đài. Thậm chí đã có không ít người lén lút trở về phòng học ký túc xá, khu vực lớp 12 vô cùng hỗn loạn.
Tuy nhiên, xét đến việc hôm nay là lễ kỷ niệm thành lập trường, các giáo viên cũng nương tay. Ngay cả thầy chủ nhiệm đầu hói cũng chỉ bắt mấy cặp đôi yêu đương lén lút đặt đồ ăn ngoài về, những người khác thì nhắm mắt làm ngơ, giả vờ không thấy. Nhưng nếu qua hôm sau vẫn như vậy thì đừng trách thầy cô vô tình.
Hôm nay Lăng Sâm không ngồi cạnh Hình Thu Vũ. Cậu cảm thấy fanfic kia đã ảnh hưởng mình quá nhiều, khiến cậu vô thức tránh xa Hình Thu Vũ. Ngoại trừ những người đang ăn, chọn tới chọn lui, cuối cùng cậu chạy đến ngồi cùng Sở Vân Hành.
Gần đây Sở Vân Hành luôn ganh đua với Từ Tiêu Nguyệt, từ chiều cao cho đến cơ bắp, từ học tập cho đến giải trí, cái nào ganh được thì ganh. Nhưng anh chỉ có thể miễn cưỡng thắng Từ Tiêu Nguyệt ở mảng game, học tập lại là điểm yếu lớn nhất của anh. Vì lý do đó, anh đã đặc biệt mượn rất nhiều tài liệu học tập và bộ đề thi từ Hình Thu Vũ. Anh quyết tâm phải đánh bại Từ Tiêu Nguyệt trong kỳ thi cuối kỳ!
Lăng Sâm vừa lén lút ngồi xuống vừa liếc nhìn Hình Thu Vũ, sợ hắn phát hiện mình đang ngồi đây.
Cậu vừa ngồi xuống, Sở Vân Hành đã ló đầu dậy khỏi mấy tờ giấy chi chít công thức và câu hỏi: "Sao cậu lại ngồi đây? Muốn làm thử đề thi năm 1982 không?"
"Còn tờ nào không?" Làm để đánh lạc hướng hắn cũng tốt.
Sở Vân Hành xoay người lục lọi cặp sách bên cạnh, lấy ra một tập đề thi từ trong biển đề, đưa cho cậu. "Cậu dùng bút chi viết nháp đi, tớ chưa làm đề này đâu."
Lăng Sâm liếc mắt nhìn, trang bìa có ghi tên Hình Thu Vũ do cậu viết tặng hắn. Nét chữ tròn trịa trông như một con gấu bông mềm mại, bên cạnh còn có hai hình người que cũng do cậu vẽ, một người là cậu, một người là Hình Thu Vũ.
Trông có vẻ mờ ám.
Tập đề thi bỗng dưng nóng phỏng tay.
Lăng Sâm ngượng ngùng không dám dùng tẩy xoá đi, vươn tay chọc chọc Sở Vân Hành. "Còn quyển khác không? Quyển này tớ làm rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!