Chương 23: Này không phải tán tỉnh thì là gì?

Mặt Lăng Sâm dần nóng lên: "Anh trai đừng quậy nữa, anh chê chưa đút cơm cho mọi người ăn đủ nhiều à?"

"Không quậy nữa, tớ thấy cậu livestream nên vào thăm cậu thôi." Hình Thu Vũ nói, giọng nói chất chứa sự quan tâm như thể chỉ thật sự ghé qua thăm cậu. "Cậu còn sốt không? Có cần tớ đưa cậu đến bệnh viện không?"

Bình luận bắt được ý chính: "Bồ câu bị sao thế? Ốm à?"

Lăng Sâm bất lực nhìn thoáng qua camera, cứ như có thể xuyên qua camera nhìn thấu Hình Thu Vũ.

Cậu cười: "Uống ly nước ấm là khoẻ ngay thôi, bệnh ngoài ý muốn ấy mà, mọi người không cần nghiêm trọng hoá vấn đề đâu."

Nói thì nói vậy...

[Tôi là chú chim bồ câu trắng thuần khiết]: Cậu đang ở nhà người khác, sao chồng cậu vẫn biết hồi sáng cậu sốt thế?

[Bồ câu bốn phía]: Á à, tôi biết rồi nhá.

[30000 mã code một ngày không phải mơ]: Uầy uầy uầy, tui ngửi thấy mùi thơm của cơm rồi!

[Miệng siêu to]: (nhìn trộm) Bồ câu không chịu nói thì anh chồng kể tụi tui nghe với, tụi tui hứa nghe tai này lọt tai kia, tuyệt đối không đi rêu rao lung tung đâu.

[Lục Thần Hoa Thuỷ]: Anh chồng đừng ngại mà, tụi tui không phải người tốt đâu.

[Bồ câu khắp chốn]: Vợ nhỏ bá đạo mang bầu chạy?

[Bồ câu là một truyền thuyết]: Bóng (*) là ai cơ? Người thứ ba trong bức ảnh à?

(*) Tác giả dùng từ /qiú, nghĩa đen là quả bóng, nghĩa ẩn dụ dùng trong câu trên là cái thai. Cụm từ /Dài qiú pǎo là cụm từ phổ biến chỉ mấy motif nữ chính mang thai xong chạy trốn khỏi nam chính.....

Giọng điệu Hình Thu Vũ ngập tràn ý cười, nghe như thanh âm ngọc bội va chạm, ấm áp trong trẻo. "Đừng quậy nữa, tôi không dám kể đâu, kẻo tí nữa Mộc Mộc Nhĩ của chúng ta sẽ xấu hổ mất."

Lăng Sâm đỏ mặt, cố chấp phản bác: "Đừng nói bậy, tớ xấu hổ cái gì cơ?"

"Mặt cậu đỏ hết cả lên rồi kìa, đang nghĩ gì đấy?"

Sắc đỏ trên mặt lại càng tăng lên. Lăng Sâm che camera lại, thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó mới chột dạ thì thầm: "Đó là do tớ thấy rất khoan khoái thôi."

Tất nhiên là giả rồi.

Lúc Hình Thu Vũ hỏi cậu đang nghĩ gì, cậu lại nghĩ đến giấc mơ hoang đường lơ lửng kia... Lăng Sâm lắc lắc đầu, dọn dẹp đống suy nghĩ bẩn thỉu.

Cậu đánh đòn phủ đầu: "Vậy còn cậu, cậu đổi ảnh đại diện làm gì?"

"Tớ thích."

Ầm một tiếng, chỗ nào đó trong lòng Lăng Sâm rung lên dữ dội như cơn động đất, tiếng báo động nguy hiểm vang lên khắp nơi. Vậy mà cậu lại bị cuốn theo: "Cậu..."

"Cậu không thấy tấm ảnh này rất đẹp à?" Hình Thu Vũ nói tiếp.

Lăng Sâm: "..."

Được rồi, giải trừ báo động, đình chỉ động đất.

Lăng Sâm cảm thấy hiện giờ bản thân đã đủ bình tĩnh. "Cậu nói chuyện đừng thở mạnh quá... làm người ta hiểu lầm đấy."

Hình Thu Vũ bật cười: "Cậu hiểu lầm cái gì?"

"Tớ cứ tưởng cậu -"

"Tớ cứ tưởng cậu thích tớ, đúng không?" Hình Thu Vũ vui vẻ, nửa đùa nửa thật nói. "Anh Mộc Mộc Nhĩ nhà mình đẹp trai như vậy, ai mà lại không thích chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!