Chương 22: Bị anh phát hiện mất rồi.

"Đừng nói là thật nhé..." Giọng Lăng Sâm dần nhỏ lại, cậu xấu hổ gãi đầu. "Giấc mơ này cũng chân thật thiệt á... haha... ha..."

Mình đang nói cái vẹo gì vậy?

Nhìn vẻ mặt sửng sốt của Hình Thu Vũ, hơn phân nửa là thật rồi. Lòng cậu dần chùng xuống, bực bội chính mình vì đã trêu đùa Hình Thu Vũ trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

"Đang nghĩ gì thế?" Hình Thu Vũ bật cười, phá vỡ sự ngượng ngùng. Hắn bước đến gần, sờ sờ đầu Lăng Sâm. "Đương nhiên là mơ rồi, sao có thể là thật được."

"Vậy thì tốt..."

Là mơ thì tốt rồi.

Lăng Sâm chột dạ vỗ ngực.

Khoan đã, không đúng!

Lăng Sâm bỗng nhớ lại ngón tay lạnh băng vừa đặt trên trán, thêm cả chiếc áo cổ lọ mà hắn hiếm khi mặc. Tim cậu đột nhiên đập thình thịch, cảm giác bất lực như thể đang ngã từ trên cao xuống. Những dấu hiệu này đã chứng thực suy đoán của cậu, chỉ là Hình Thu Vũ không thừa nhận, cậu cũng chỉ có thể hùa theo. Cậu cũng đâu thể nào c** đ* người khác được, đúng không? Bất lịch sự quá.

Ánh mắt cậu nhìn Hình Thu Vũ thoáng chút áy náy: Chắc cậu ấy đã phải lục tung cả căn nhà mới tìm được cái áo cổ lọ này nhỉ? Vất vả rồi...

Hai người chột dạ cùng quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào đối phương. Lúc này, sự ăn ý của họ đạt đến đỉnh điểm.

Bầu không khí thật quái lạ, mùi vị xấu hổ tràn ngập khắp căn phòng.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, hai người bị doạ sợ suýt chết. Họ nhảy dựng lên ôm chầm lấy nhau, đến khi phát hiện đó chỉ là tiếng chuông điện thoại thì vội vàng buông tay, đồng thanh nói:

Lăng Sâm: "Tớ đi nghe điện thoại."

Hình Thu Vũ: "Tớ đi làm bữa sáng cho cậu."

Người gọi đến là Lăng Vân Chí. Ông hiếm khi được nghỉ phép nên hôm nay muốn dẫn Lăng Sâm đi ăn ngoài một bữa nhằm vun đắp tình cảm cha con.

Thế nên lúc Hình Thu Vũ bưng đĩa mì xào ra, Lăng Sâm đã mặc quần áo chỉnh tề, chuẩn bị rời đi. Cậu chỉ lưu lại một câu "Xin lỗi, tớ phải đi đây" rồi chuồn mất, trông chả khác gì trai đểu.

Hình Thu Vũ ngồi một mình đối diện với đĩa mì xào, lòng buồn khôn xiết.

Lăng Vân Chí về nhà vào sáng sớm, sau đó mới biết Lăng Sâm không ở nhà. Nhưng ông cũng không vạch trần cậu, chỉ nhẹ nhàng hỏi: "Con đi chơi đâu đấy? Chơi vui vậy à, nhà cũng chẳng thèm về."

Lăng Sâm không phải kiểu người cẩn thận, nhưng cậu đặc biệt nhạy cảm với những chuyện này. Tuy không biết Hình Thu Vũ và bố đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu có thể cảm nhận được bầu không khí giữa họ khác hẳn trước đây.

Cậu cười trừ, trả lời qua loa: "Hôm qua là sinh nhật Đoạn Tịch ạ, tụi con chơi đến khuya nên con không về nhà."

Lăng Vân Chí gật đầu trầm ngâm. Ông nghĩ là cậu ngủ ở nhà Đoạn Tịch nên cũng không truy hỏi nhiều. "Con nhớ cảm ơn gia đình người ta đấy nhé."

"Ui trời, tụi con là anh em mà."

Ừm, anh em đã hôn nhau.

Lăng Sâm lại bắt đầu chột dạ, lơ đãng nghĩ đến nụ hôn ban sáng. Đầu óc cậu tràn ngập hình bóng Hình Thu Vũ, cũng chẳng biết Hình Thu Vũ nghĩ như thế nào về cậu.

Sáng sớm mà đã vậy... càn rỡ quá...

Nghĩ đến hắn, cậu ăn bữa cơm cũng không tập trung, Lăng Vân Chí hỏi gì cũng không nghe thấy.

Lăng Vân Chí quơ quơ tay trước mặt cậu. "Tiểu Sâm, tỉnh táo lại đi, sao con thừ người ra thế?"

"Hình..." Suýt nữa Lăng Sâm đã mất phanh. Cậu vội vàng nuốt ba chữ "Hình Thu Vũ" xuống. "Con đang nghĩ không biết lần này thi có ổn không, hình như không tốt lắm."

"Không sao đâu, thi không tốt cũng đừng lo lắng. Con cố gắng học tập, nỗ lực lần nữa là được." Lăng Vân Chí mỉm cười hiền hậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!