Chương 21: Là con vợ xinh yêu của tớ.

Khi pháo hoa sắp tàn, ba người lén lút quay lại đội hình. Từ Tiêu Nguyệt và Sở Vân Hành vừa đánh nhau xong, tinh mắt trông thấy bọn họ. Sở Vân Hành vội chạy đến trốn sau lưng họ, không quên phàn nàn: "Các cậu đi vệ sinh lâu thế, pháo hoa sắp tàn rồi."

Trần Uẩn đẩy đẩy mắt kính, ánh mắt lập loè dừng ở đôi tay đan chặt vào nhau của Hình Thu Vũ và Lăng Sâm, tự tìm cơm chó ăn. "Các cậu đã thấy ai đi vệ sinh mà phải tay trong tay chưa?"

Từ Tiêu Nguyệt trầm ngâm: "Lăng Sâm, cậu sợ bóng tối à? Sao không rủ tớ đi cùng, tớ đánh nhau giỏi hơn học sinh xuất sắc nhiều."

Mọi người: "..."

Hai người giấu đầu lòi đuôi vội vàng buông tay nhau ra, mỗi người nhìn ra một hướng, miệng huýt sáo đánh trống lảng.

Trần Uẩn im lặng, bộ dáng như vừa được ăn no, cười rất tươi.

Bên tai truyền đến tiếng cười của Đoạn Tịch, hai người nhanh chóng liếc nhìn nhau: Họ ăn cùng một bữa cơm!

Cuối cùng Sở Vân Hành cũng phản ứng lại: "Con ếch gian xảo kia cứ sờ bụng cậu hoài! Chắc chắn là Đoạn Tịch đã kéo hai cậu đi cùng đúng không! Cậu ấy uy h**p hai cậu à?"

"Uầy! Thì ra là vậy." Từ Tiêu Nguyệt hùa theo.

Hình Thu Vũ và Lăng Sâm liếc nhìn nhau: Khủng khiếp thật, quá trình sai sai nhưng kết quả thì đúng... Bọn họ đúng là đã bị uy h**p...

Làn đạn chuyển hướng lên người Đoạn Tịch. Nghĩ đến tấm ảnh bọn họ chụp chung, nghĩ đến tình yêu của cha mẹ, nghĩ đến bát cơm chó mình vừa ăn, Đoạn Tịch nhịn nhục nhận lấy tội danh này.

Sở Vân Hành cười khằng khặc: "Tớ nói rồi mà! Tớ nói chỉ có chuẩn! Ha ha ha!"

Đoạn Tịch rưng rưng nhắn tin cho Hình Thu Vũ và Lăng Sâm: Tớ muốn số lượng quà gấp đôi.

Lăng Sâm và Hình Thu Vũ lập tức cầm điện thoại lên trả lời: Không thành vấn đề.

Tuy Đoạn Tịch và em trai không sinh cùng năm, nhưng trùng hợp thay, họ lại sinh cùng ngày. Dù vậy, người nhà y cũng chỉ nhớ rõ sinh nhật em trai y, chẳng nhớ sinh nhật y là ngày nào.

Chỉ là vào một ngày nào đó sau sinh nhật y, họ sẽ đột nhiên nhớ ra, sau đó tiện tay ném cho y một ít đồ vật linh tinh, chẳng hạn như quả bóng rổ mua cho em trai y mà nó không thích, hoặc là một đôi giày mua nhầm kích cỡ.

Có lúc còn chẳng có quà gì cả, chỉ có một câu nói lạnh nhạt: "Quên mất sinh nhật con cũng là hôm đó."

Cho nên năm nào y cũng mừng sinh nhật với bọn Lăng Sâm.

Tiệc sinh nhật lần này sẽ tổ chức ở nhà Hình Thu Vũ. Yến Lâm Sinh đã sớm trang trí nhà cửa xong xuôi, chờ bọn họ ngắm pháo hoa xong sẽ về đánh chén một bữa no nê.

Đoạn Tịch bị bịt mắt bằng khăn quàng đỏ mua trên phố, đi bộ một mạch đến nhà Hình Thu Vũ. Ngay khoảnh khắc cửa mở, khăn quàng cũng được tháo xuống, tiếng vỗ tay, tiếng reo hò, hoa tươi và ruy băng rực rỡ, còn có cả chiếc bánh kem ụp lên mặt chào đón y. Đoạn Tịch bị úp bánh trông rất buồn cười, cực kỳ giống ông già Noel râu bạc.

Đoạn Tịch giả bộ làm nũng với họ: "Oaaa, đây là tiệc sinh nhật bất ngờ các anh chuẩn bị cho em à? Em thích lắm đó!"

Không khí đóng băng.

Một lúc sau, Trần Uẩn túm cổ Hình Thu Vũ kéo đầu hắn xuống, nở nụ cười nham hiểm: "Học sinh xuất sắc à, không phải các cậu hơi mất dạy rồi ư?"

Sở Vân Hành và Từ Tiêu Nguyệt nhìn Lăng Sâm với đôi mắt sáng choang: "Lăng

- Sâm -"

Hai người vội vàng đứng nghiêm, cúi gập người 90 độ xin lỗi, cực kỳ giống hai chú gà con yếu ớt run rẩy. "Xin lỗi các anh, tụi em sai rồi! Tụi em không nên khuất phục trước sự uy h**p của Đoạn Tịch!"

Đoạn Tịch trưng ra biểu cảm bị phản bội, lúng ta lúng túng mở miệng: "Không phải anh em các cậu..."

Lăng Sâm nặng nề vỗ bờ vai y: "Ngại quá, tớ cũng không muốn vậy đâu, nhưng mà bọn tớ đều là người ba phải."

Hình Thu Vũ im lặng phát ra tiếng: "Gấp ba."

May mà bọn họ đều đã chuẩn bị sẵn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!