Sau khi trải qua một kỳ nghỉ thư giãn, những ngày đi học trở nên đặc biệt khó khăn, như thể có ai đó đã nhấn nút giảm tốc độ vậy. Lăng Sâm hết gục xuống bàn rồi lại ngẩng đầu lên, rồi lại gục xuống, kim đồng hồ mới chỉ lén lút di chuyển được xíu xiu.
Cửa sổ đóng kín nên nhiệt độ trong lớp vừa đủ ấm, rất thích hợp để ngủ. Dưới tác động của giọng nói hùng hồn như bài hát ru của thầy giáo, đã có không ít học sinh mê man buồn ngủ.
Hôm nay là một ngày đẹp trời hiếm hoi, ánh nắng xuyên qua tán cây, tạo thành một mảng sáng nhỏ trên bàn học. Lăng Sâm đắm mình trong mảng sáng đó, ánh nắng ấm áp khiến cậu không thể cưỡng lại việc gục xuống bàn chợp mắt giây lát.
Tiếng ngòi bút cọ xát với giấy thi ngập tràn lớp học, Lăng Sâm vừa đói vừa buồn ngủ, mí mắt không thể nhấc lên nổi, trong bụng còn đang diễn ra kế "vườn không nhà trống". Sáng nay cậu đi vội, ngay cả một ngụm sữa cũng chưa kịp uống.
Đáng ghét thật, biết vậy mang theo quả trứng lót dạ rồi.
Lăng Sâm đói đến mức đầu óc mụ mị, nhìn sách vở như đang nhìn những ổ bánh mì thơm phức vừa ra lò, chỉ muốn một phát tợp hết vào miệng, ngay cả mũi cũng ngửi thấy mùi bánh mì nồng nàn.
Bụng cậu không khách sáo kêu lên.
Lớp học yên tĩnh khiến âm thanh này đặc biệt rõ ràng, thu hút sự chú ý trong phạm vi nhỏ. May mắn thay, nó không gây ảnh hưởng lớn, sự chú ý của các bạn học nhanh chóng bị giáo viên văn đứng trên bục giảng thu hút.
Hình Thu Vũ dùng khuỷu tay huých nhẹ Lăng Sâm, nhân lúc Hạ Mộc Vinh còn đang viết bảng, lén lút ném cho cậu một gói bánh mì nhỏ.
Lăng Sâm hơi sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn hắn. Hình Thu Vũ ngồi ngay ngắn tại chỗ, dùng sách văn đè lên bài kiểm tra toán mà Tô Lan Thu bắt chép lại, chăm chú chép nhanh, chữ viết thanh thoát trông rất dễ chịu, khác hoàn toàn với kiểu chữ ẩu tả của cậu.
Hắn chăm chú nhìn vào bài kiểm tra, không để ý đến ánh mắt của cậu, cứ như thể người vừa ném bánh mì không phải là hắn vậy.
Bạn tôi ơi, diễn giỏi thật, yêu cậu chết đi được.
Lăng Sâm không chút khách khí, chỉ trong vài giây đã nhét hết bánh vào miệng. Đến khi Hạ Mộc Vinh quay người lại, cậu đã đang uống nước rồi. Hạ Mộc Vinh mỉm cười chỉnh kính, gọi cậu đứng dậy rồi liên tục đặt câu hỏi.
Cũng may nãy giờ Lăng Sâm luôn chú ý đến tiến độ bài giảng. Cậu trả lời rất trôi chảy, không tạo cơ hội cho ai diễn màn "anh hùng cứu mỹ nhân" nữa, cuối cùng cũng được tha.
Hạ Mộc Vinh bất đắc dĩ mỉm cười, dùng phấn gõ gõ lên bục giảng. "Không có lần sau đâu nhé."
Lăng Sâm biết rõ mình đã bị bắt quả tang, ngượng ngùng gãi gãi đầu. "Cảm ơn cô đã tha mạng cho em!"
Câu nói ấy khiến cả lớp cười rộ lên, mang lại một chút nhẹ nhõm cho cuộc sống học sinh lớp 12 đầy nhàm chán sắp tới.
Dù là người da mặt dày như Lăng Sâm cũng không khỏi cảm thấy nóng mặt.
Khóe mắt cậu liếc thấy nụ cười nhạt trên môi Hình Thu Vũ, vừa xấu hổ vừa bực bội. Cậu nhe răng đe dọa hắn. "Không được cười!"
Hình Thu Vũ liền thu hồi tờ giấy nhỏ đã sẵn viết đáp án, khẽ cong môi, xoay người nhìn cậu, tâm trạng có vẻ không tệ. Khoé miệng hắn hơi nhếch lên, hoà cùng với tiếng chuông tan học vui vẻ, dường như có thể nhìn thấy tâm trạng hân hoan của hắn. "Mọi người đều có thể cười, sao không cho tớ cười?"
Ánh sáng phản chiếu trên tròng kính khiến Lăng Sâm không thể nhìn rõ ẩn ý sâu xa dưới đáy mắt hắn.
Lăng Sâm cảm thấy vành tai nóng bừng. Cậu ấp úng, gãi gãi đầu, đang định cười hi hi ha ha chuyển chủ đề thì bỗng nghĩ tới điều gì đó, lời nói đến bên môi vội vàng phanh lại. Cậu ném xuống một câu: "Dù sao thì cậu không được cười."
Sau đó, cậu quay lưng lại không nói chuyện với hắn nữa, lợi dụng cơ hội này làm ra vẻ một con cá nóc đang phình mang giận dỗi, chỉ chừa lại cho hắn cái gáy tròn trịa. Mái tóc suôn mượt ngoan ngoãn cũng bất bình dựng lên vài cọng giương nanh múa vuốt, xoắn trên nốt ruồi sau gáy cậu.
Hình Thu Vũ hoảng hốt, tưởng mình thực sự đã làm cậu giận, vươn tay định chọc chọc cậu để làm lành. Nào ngờ tiếng chuông vào học vô tình vang lên trước hắn một bước, âm thanh ồn ào khiến người ta khó chịu.
Tay hắn dừng lại giữa không trung, chỉ thiếu chút nữa thôi là đã có thể chạm vào cánh tay Lăng Sâm. Hắn ngẩn người giây lát rồi rút tay về.
Lăng Sâm cố gắng kìm nén khóe miệng, mặt lạnh tanh, vòng qua hắn, khoác vai Đoạn Tịch rồi lủi đi mất.
Học kỳ này chỉ có vài tiết thể dục hiếm hoi, là do thầy thể dục tranh thủ được. Thầy sợ rằng học sinh ngồi học lâu quá sẽ sinh bệnh, ảnh hưởng đến kỳ thi Đại học, nên đã cố gắng giành tiết từ tay các giáo viên môn chính. Nhưng cũng chỉ có ba tuần đầu tiên, sau đó sẽ hoàn toàn là chế độ ôn tập cho học sinh lớp 12.
Tiết học hiện tại vừa hay là tiết thể dục, không cho Hình Thu Vũ có cơ hội tiếp xúc gần với Lăng Sâm.
Hình Thu Vũ cúi đầu nhìn lòng bàn tay chưa kịp vươn ra của mình: Vẫn muộn rồi sao?
Hắn vốn định về sớm một ngày để tạo bất ngờ cho Lăng Sâm, nhưng vì Yến Thành có tuyết, máy bay bị hoãn, hắn cố gắng tăng tốc đến mấy vẫn về muộn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!