"Thích đến vậy sao..." Lăng Sâm khẽ cất lời. Giọng cậu rất nhỏ, chỉ có gió nghe thấy.
Hai người im lặng một lúc lâu, không ai lên tiếng nữa. Lời của Lăng Vân Chí và Trần Uẩn cứ vương vấn mãi trong đầu hắn, xoay vần, gào thét. Hắn không biết nên đi về đâu.
"Nếu đã thích đến vậy thì hãy theo đuổi đi... Cho dù thất bại, ít nhất cậu cũng đã từng nỗ lực vì nó rồi, đúng không?" Lăng Sâm khàn giọng, dường như mang theo chút tủi thân. Cậu quay mặt đi, ngẩng đầu muốn nhìn vầng trăng sáng vằng vặc ngoài cửa sổ.
Mây đen giăng kín, che khuất cả bầu trời và ánh trăng, chỉ còn thấy vầng sáng mờ ảo trên cao.
Hình Thu Vũ chợt ngẩng phắt đầu nhìn cậu, đôi mắt dường như đang phát sáng, lấp lánh rạng rỡ. "Có thể... không?"
Lăng Sâm cười nhạt: "Đương nhiên có thể."
Mặc dù là một nơi không phù hợp, một bầu không khí không thích hợp, nhưng Hình Thu Vũ lại cảm thấy có thứ gì đó sắp xuyên thủng lồng ngực hắn, điên cuồng sinh sôi. Hắn không thể chờ đợi thêm nữa mà muốn nói ngay cho Lăng Sâm biết, nói với cậu rằng hắn yêu cậu đến nhường nào -
"Lăng Sâm, tớ..."
Rầm!
Cánh cửa lớp học cũ kỹ bị gió quật mạnh, kêu lạch cạch một tiếng rồi khóa lại, bụi bay mù mịt. Ngoài cửa sổ, mưa lại bắt đầu rơi, tí tách hắt vào làm ướt cả sàn nhà. Mưa càng lúc càng lớn, vội vã gột rửa thế giới này, mang đến một chút mát mẻ cho mùa hè oi ả.
Dự báo thời tiết nói sắp tới sẽ có bão, hình như chính là khoảng thời gian này.
Một tia sét xé ngang bầu trời, ánh sáng lóe lên trước mắt rồi vụt qua, thoáng chốc chiếu rọi toàn cảnh ngôi trường, sau đó lại chìm vào bóng tối.
Đồng tử Lăng Sâm co rụt lại. Cậu mím môi, đột nhiên cảm thấy chân tay mềm nhũn, nhưng lại được một bàn tay ấm áp kéo vào lòng, bịt kín lỗ tai, ngăn cách tiếng mưa lớn bên ngoài.
Cậu nhìn Hình Thu Vũ cười rất vui vẻ, nheo mắt lại. Giữa tiếng sấm chớp bên ngoài, hắn mấp máy môi nói gì đó, nhưng cậu không nghe thấy gì cả, chỉ nghe thấy tim mình dường như đang đập nhanh điên cuồng, thình thịch thình thịch, hình như không phải bị bệnh, mà lại giống như bị bệnh thật.
Có lẽ cậu điên rồi, cậu lại cảm thấy câu Hình Thu Vũ vừa nói là "Tớ thích cậu".
Đợi đến khi mưa dần tạnh, Hình Thu Vũ mới buông tay khỏi tai cậu. Không biết có phải nhiệt độ lòng bàn tay hắn quá cao hay không mà tai cậu cũng nóng bừng, nóng ran lên đến tận mặt.
Tay cậu được Hình Thu Vũ nắm lấy, bước qua sàn nhà ướt sũng, để lại một hàng dấu chân dính sát vào nhau trên hành lang khô ráo.
"Vừa nãy cậu... đã nói gì khi che tai tớ vậy?" Lăng Sâm do dự một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được. Khi Hình Thu Vũ sắp mở cửa ký túc xá, cậu lên tiếng hỏi.
"Không có gì." Tâm trạng Hình Thu Vũ nom rất tốt, trên mặt hiếm hoi nở một nụ cười xán lạn, lộ ra lúm đồng tiền nông nông. "Bí mật."
Lăng Sâm không nhịn được, đưa tay chọc vào lúm đồng tiền của hắn, giọng nói mềm mại hơn: "Bí mật gì vậy? Ngay cả tớ cũng không được biết ư?"
"Bí mật á! Cho tớ nghe với?" Trần Uẩn đẩy cửa bước ra, dùng ngón giữa ra vẻ kênh kiệu đẩy gọng kính, dùng ánh mắt như đã nhìn thấu mọi chuyện quét khắp mặt cả hai: "Hai người cuối cùng cũng làm lành rồi à? Đến đâu rồi..."
"Khụ." Hình Thu Vũ cố gắng ra hiệu cấm chat anh từ xa.
"Đã bao giờ cãi nhau đâu. Ngủ thôi, ngày mai dậy lại phải thi thử, thi cái này thi cái kia, phiền chết đi được." Lăng Sâm không nói nên lời nhìn anh, cũng không nhận ra lời anh có ẩn ý. Cậu ngáp một cái, không còn hứng thú với cái bí mật kia nữa, miệng thì mắng thi cử nhưng môi vẫn đang cười.
Vừa nói, cậu vừa bước qua Trần Uẩn đi vào trong.
Trần Uẩn và Hình Thu Vũ nhìn nhau, Hình Thu Vũ đỏ mặt quay sang chỗ khác, khóe môi khẽ cong.
Mặt hắn chẳng giấu được điều gì, tràn đầy niềm vui của một thiếu niên.
"Chậc chậc chậc, thằng nhóc này nhanh thật đấy, nghĩ thông suốt rồi à?" Trần Uẩn khẽ vỗ vai hắn bằng nắm đấm.
Hình Thu Vũ lại lắc đầu. "Chưa đâu, đợi tốt nghiệp đã."
Hắn đã nghĩ kỹ rồi, năm lớp 12 là năm quan trọng nhất, hắn không muốn vì bất cứ chuyện gì mà ảnh hưởng đến Lăng Sâm. Dù kết quả có vui hay buồn, hắn cũng hy vọng Lăng Sâm có thể thuận lợi vượt qua kỳ thi đại học trước đã. Trước thời điểm đó, tình cảm của hắn, một chút cũng không quan trọng.....
Ngày hôm sau lại là một ngày nắng chói chang. Thời tiết gần đây thật sự rất kỳ lạ, lúc thì mưa to gió lớn, lúc thì nắng chang chang, khiến người ta rất khó chịu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!