"Lăng Sâm? Sao thế?" Hình Thu Vũ nhìn Lăng Sâm đang ngẩn người sau cánh cửa, giơ tay vẫy vẫy trước mắt cậu, cố gắng gọi hồn cậu trở về.
Lăng Sâm cuối cùng cũng hoàn hồn từ một đống dấu ba chấm, ánh mắt nhìn Hình Thu Vũ đã bao phủ một lớp lọc màu vàng. Liên tưởng đến chuyện sáng nay, cậu lập tức đỏ bừng mặt, ấp úng không nói nên lời, cơ thể cứng đờ căng thẳng, dường như sắp vỡ tan.
"Tiểu Sâm? Sao thế? Mau mở cửa cho người ta vào đi con." Giang Vãn Tình thúc giục.
Làm sao đây? Trước có hổ sau có sói, tiến thoái lưỡng nan, đi bước nào cũng khó!
"H-H
-Hình Thu Vũ, hay là cậu đi học trước đi, hôm nay tớ hơi không khỏe, lát nữa tớ sẽ đi sau." Lăng Sâm lắp bắp rặn ra một câu, một lời nói dối đầy sơ hở, lo lắng đến mức trán toát mồ hôi lạnh.
Trớ trêu thay, Hình Thu Vũ lại tin thật, sự lo lắng trong mắt hắn không thể giả được. "Không khỏe chỗ nào? Đau ở đâu hay chóng mặt? Có cần tớ đưa cậu đi viện không?"
Cậu nhìn đôi môi Hình Thu Vũ khép mở, trong đầu liên tục phát lại nụ hôn trong mơ đêm qua, trong lòng không hiểu sao lại nghĩ: Không biết môi hắn hôn lên có giống như đêm qua không, nụ hôn mềm mại triền miên đến thế.
Suy nghĩ lại bay xa rồi.
Hình Thu Vũ thấy cậu ủ rũ như vậy thì có chút lo lắng, chẳng lẽ chóng mặt dữ dội lắm sao?
Giang Vãn Tình cũng thấy lạ, sao mở cửa lâu như vậy mà không thấy ai vào, liền vòng ra mở cửa cho Hình Thu Vũ, tiện tay sờ trán Lăng Sâm một lượt, kỳ lạ nói: "Không sốt mà, sao lại đổ nhiều mồ hôi thế?"
"Tớ đưa cậu đi bệnh viện." Hình Thu Vũ xoa xoa mặt cậu.
"Vậy mẹ xin nghỉ cho hai đứa nhé, một tiết có đủ không?" Giang Vãn Tình hỏi. "Hay là xin nghỉ nửa ngày đi, dạo này thời tiết lúc nóng lúc lạnh, nhiều người bị cảm lắm, hai đứa cứ nghỉ ngơi cho tốt."
Hai người thì thầm bàn bạc chuyện xin nghỉ còn Lăng Sâm ngồi yên trên ghế sofa một lúc. Cuối cùng cậu cũng hoàn hồn. "Con không sao đâu! Chỉ hơi chóng mặt thôi, nghỉ một lát là được, sắp thi rồi, không cần xin nghỉ đâu."
Giang Vãn Tình nhìn cậu với ánh mắt nghi ngờ. "Thật sự không cần à?"
"Con ổn mà!" Lăng Sâm cố tỏ ra kiên cường.
Thôi được rồi, chẳng phải chỉ là được cõng một chút thôi sao? Mấy ngày qua đều vậy mà, chẳng lẽ một giấc mơ hư vô mờ ảo có thể phá hủy tình anh em kiên cố của họ sao? Nhất định là không thể rồi!
Hơn nữa, để cậu nhảy lò cò một chân từ tầng tám xuống thì quả thực là tự làm khó mình, nếu không có Hình Thu Vũ thì cậu chỉ có thể bị cấm túc, vậy làm sao có thể dùng lớp lọc màu vàng để nhìn ân nhân cứu mạng được chứ?
Lăng Sâm trưng ra vẻ mặt coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, lại bò lên lưng Hình Thu Vũ.
Vẫn là bờ lưng rộng lớn ấy, vẫn là cảm giác an toàn ấy, chỉ là những động tác bước đi lại khiến cậu nhớ đến biển cả mênh mông đêm qua, không khỏi vùi mặt vào lưng hắn, hít hà mùi oải hương thoang thoảng, mặt đỏ bừng.
Đi đến dưới lầu, Lăng Sâm nhất quyết muốn tự đi, Hình Thu Vũ cũng không ép cậu, chỉ thời thời khắc khắc dõi mắt theo cậu, sẵn sàng kéo người vào lòng bất cứ lúc nào, sợ cậu lại ngã.
Vì cả hai người cứ lề mà lề mề, lúc đến trường thì chú bảo vệ đã đóng cổng rồi. Nhìn thấy họ, chú cười bảo họ nhanh lên, thầy chủ nhiệm đầu hói sắp đến bắt người rồi. Chú để lại một khe hở cho hai người lén lút chui vào.
Chuông vào lớp đã reo không biết bao lâu, Tô Lan Thu cũng đã vào vị trí, chau mày nhìn chằm chằm hai chỗ trống.
Hai người theo thói quen muốn cúi người lén lút vào từ cửa sau, bạn học ngồi gần cửa sau thấy vậy điên cuồng nháy mắt ra hiệu, thiếu điều muốn kéo họ đến cửa trước.
"Khụ- " Tô Lan Thu ho nhẹ một tiếng, không nặng không nhẹ, ba người đều đứng im.
Không lâu sau, bạn học ngồi ở cửa sau run rẩy đứng dậy, còn hai người ở cửa cũng tự giác ngoan ngoãn đi đến cửa trước, khẽ hô: "Em thưa cô."
Tô Lan Thu: "Còn biết đường đến trường à?"
Cả hai cùng cúi đầu.
Tô Lan Thu: "Dạo này các em xin nghỉ hơi nhiều đấy."
Nhìn hai chú gà con không dám hó hé, Tô Lan Thu lại thở dài: "Vào đi, đợi khi chân lành hẳn thì chăm chỉ rèn luyện sức khỏe, sắp lên lớp 12 rồi..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!