Chương 16: Cậu đừng lại đây mà!

Sáng thứ Hai, Lăng Sâm chống nạng đến trường. Để không bị trễ học, khi trời còn tờ mờ sáng, cậu đã có mặt ở cổng trường đợi mở cổng. Khi cậu lê lết cái thân tàn nhưng không phế đến nơi, chú bảo vệ vẫn còn đang ngáp ngắn ngáp dài, thấy cậu liền nuốt ngược cái ngáp vào trong, cơn buồn ngủ cũng tan biến, vội vàng mở cổng cho cậu vào trước.

Lăng Sâm lóc cóc cảm ơn rồi thong thả bước vào, bóng lưng vừa kiên cường vừa thê lương.

Chú bảo vệ nhấp một ngụm trà, tay ôm bình giữ nhiệt, thở dài: "Sao chẳng có ai đưa đi thế này, còn phải tự mình chống nạng đến nữa, đứa trẻ đáng thương..."

Chưa kịp cảm thán xong, ngoài cổng lại có một người vội vã chạy đến, đeo hai cái cặp sách, tay còn xách mấy túi đồ ăn sáng, mỉm cười bẽn lẽn với chú: "Chú mở cổng cho cháu với ạ, cháu đi cùng bạn vừa nãy."

Chú bảo vệ nghẹn họng, miệng lẩm bẩm cái gì mà "Được thôi, được thôi" rồi mở cổng, để Hình Thu Vũ bước vào.

Sân trường không một bóng người, chỉ có thanh âm chú bảo vệ mở khóa cửa tòa nhà dạy học và tiếng mấy chú chim dậy sớm nô đùa trên mái nhà hoặc cành cây.

Mặt trời còn chưa ló dạng, dù mấy ngày nay trời nắng nóng, ai cũng đã mặc áo ngắn quần cộc, nhưng trước khi mặt trời mọc, không khí vẫn mát mẻ, thoang thoảng hương hoa không tên.

Tia nắng ban mai thấp thoáng từ đường chân trời xa xăm, bầu trời giao thoa giữa hồng và xanh, thỉnh thoảng có đàn chim bay lướt qua. Ánh sáng vàng rực phá tan tầng mây, vương vãi thành vũng nước vàng óng. Gió lướt qua ngọn cây, lá cây cũng nhiệt tình nhảy múa, tiếng vang xào xạc, vài chiếc lá đã chín vàng rơi lả tả, xoay tròn rồi trở về lòng đất.

Lăng Sâm đứng lặng lẽ bên gốc cây, ngọn gió tinh nghịch cuốn vài sợi tóc của cậu, rồi lại đặt chúng ở một vị trí khác, như cái v**t v* từ đứa con của trời, làm xáo trộn cả một hồ gấm mây.

"Lăng Sâm, hoa phượng nở rồi kìa." Hình Thu Vũ cười cười chạy đến, nhặt xuống một cánh hoa đỏ rực từ vai cậu .

Cánh hoa hóa thành bươm bướm bay lượn theo gió, chẳng biết bay về nơi nào, gió ban cho nó khả năng bay lượn trong chốc lát.

"Lại đến mùa tốt nghiệp, sắp lên lớp 12 rồi..." Lăng Sâm ngẩng đầu nhìn trời, hoa phượng luôn khiến người ta liên tưởng đến sự chia ly buồn bã, khiến Lăng Sâm cũng trở nên đa sầu đa cảm hơn. "Cứ cảm giác như chúng ta vừa mới nhập học ấy, còn chưa biết tòa nhà dạy học ở đâu."

Cậu nghiêng đầu nhìn Hình Thu Vũ, ánh sáng chiếu lên gương mặt hắn, như ánh dương đang hôn lên mặt.

"Ừm, nhanh thật đấy, quen cậu được mười ba năm rồi." Hình Thu Vũ cố nhịn cảm xúc muốn đưa tay xoa đầu cậu, khẽ hỏi: "Cậu có muốn tớ cõng không?"

Lăng Sâm suy nghĩ ba giây, không chút do dự nói: "Ngại lắ... Muốn!"

Hình Thu Vũ hiểu ý, khóe môi cong lên, lộ ra hai lúm đồng tiền lờ mờ. Hắn đi đến trước mặt Lăng Sâm, cúi người xuống. Lăng Sâm ôm mấy túi đồ ăn sáng rồi leo lên, quen thuộc ôm chặt lấy Hình Thu Vũ như mấy ngày vừa qua.

Phòng học của họ ở tầng sáu, Hình Thu Vũ đi đặc biệt chậm, chưa đến cuối hành lang đã có tốp năm tốp ba học sinh vượt qua. Đoạn đường ngắn ngủi như thế mà hắn đi như xa cả mười năm.

Đoạn Tịch đã nhìn thấy hai người họ từ xa, cười toe toét chạy đến, giúp họ chia sẻ hai điểm chứa kiến thức nặng trịch, còn cầm giúp họ một nửa bữa sáng.

Nương theo mặt trời mọc, ngôi trường lại trở về sự ồn ào náo nhiệt thường ngày, giống như những bông phượng vĩ đang nở rộ ngoài cửa sổ.

Trên bục giảng, Tô Lan Thu đang nghiêm túc truyền đạt, đại ý là thời điểm này là kỳ thi cuối kỳ, mọi người hãy nhanh chóng ôn tập, nhưng cũng đừng xao nhãng việc rèn luyện thể chất, phải vừa có sức khỏe vừa có thành tích. Cô cứ lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác, sợ họ không nhớ kỹ.

Lăng Sâm buồn chán xoay bút, ánh mắt lại không kìm được mà liếc về phía khuôn mặt Hình Thu Vũ.

Hắn vẫn đeo cặp kính đó, quan sát kỹ một chút thì có thể xuyên qua cặp kính thấy hàng mi dài cong vút và đôi mắt màu nâu nhạt. Người ta nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, vậy Hình Thu Vũ nhất định là thiên sứ được trời cao cử xuống nhân gian, thế nên hắn mới có được đôi mắt đẹp đến thế. Tròng mắt lưu chuyển, nhìn chó cũng đầy sự si tình.

Lăng Sâm đột nhiên đối mặt với Hình Thu Vũ, giật mình một phát. Cậu có tật giật mình, vội vàng quay mặt đi, nhưng lại bị Hình Thu Vũ nắm tay dưới gầm bàn, gãi gãi lòng bàn tay cậu.

Mặt cậu không hiểu sao nóng bừng lên, quay đầu nhìn Hình Thu Vũ, dùng khẩu hình hỏi hắn: "Sao thế?"

Hình Thu Vũ cũng dùng khẩu hình đáp lại: "Mặt tớ có gì à?"

Cậu lắc đầu: "Chỉ nhìn cậu thôi."

Hình Thu Vũ hiểu được câu nói này, mãn nguyện quay đầu đi, mặc cậu tùy ý ngắm nhìn, thậm chí biểu cảm trên mặt cũng dịu đi vài phần, như băng tuyết tan chảy, xuân về hoa nở, tâm trạng tốt đẹp như thời tiết ngoài kia.

Lăng Sâm cũng bị nụ cười chói chang như ánh mặt trời của hắn làm cho ngây người, gò má ửng hồng, cổ họng nghẹn lại, dường như có lời gì đó sắp phá tan gông cùm xiềng xích trào ra. Rồi cậu lại không biết mình đang nghĩ gì hay muốn nói gì, chỉ có thể luống cuống sững sờ tại chỗ.

Sau đó, cậu bị Tô Lan Thu gọi lên phạt đứng.

Tô Lan Thu nhíu mày: "Mặt Hình Thu Vũ có hoa hay có tiền à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!