Chương 15: Hy vọng cậu bình an.

Thứ Bảy là một ngày nắng đẹp, mặt trời thiêu mặt đất, hút cạn những cơn mưa suốt mấy ngày qua. Con ve sầu đầu tiên cất tiếng kêu râm ran, báo hiệu mùa hè đã đến.

Trên ban công mỗi nhà đều phơi đầy quần áo và chăn màn, nước nhỏ tí tách xuống dưới. Đến khi hoàng hôn buông xuống, chúng đã thu thập đủ năng lượng mặt trời trong ngày, thấm đẫm hương vị của nắng.

Lăng Sâm vì cảm lạnh mà bị Giang Vãn Tình cấm túc ở nhà, không được đi đâu cả.

Đầu óc cậu mơ màng chẳng muốn động não, bài tập chất đống trên bàn chưa đụng đến một chữ. Cậu nằm trên giường lăn qua lộn lại, lòng thầm suy đoán khi nào Hình Thu Vũ sẽ đến. Đến khi cậu buồn ngủ sắp thiếp đi, tiếng chuông cửa mới vang lên.

Lăng Sâm giật mình tỉnh giấc, xỏ dép lê lộp cộp chạy ra mở cửa.

Vì đang ở nhà nên Lăng Sâm không thay quần áo, trên người vẫn mặc bộ đồ ngủ màu xanh nhạt đã mặc mấy năm, giãn rộng thùng thình hơn một cỡ, cậu quý đồ cũ không nỡ vứt nên vẫn mặc. Lúc này, bộ đồ ngủ lỏng lẻo treo trên người cậu, để lộ ra một đoạn xương quai xanh trắng ngần, khiến người nhìn vào dấy lên h*m m**n c*n m*t.

Mà bản thân Lăng Sâm lại chẳng hề hay biết điều ấy. Cậu vẫn chưa khỏi cảm lạnh, giọng khàn khàn trầm thấp, nhưng giọng điệu không giấu nổi sự vui mừng, vừa đón hắn vào phòng vừa nói: "Hình Thu Vũ, cậu đến rồi!"

Hình Thu Vũ ngẩn người trong giây lát, nhanh chóng cụp mắt xuống che giấu vẻ không tự nhiên trong đáy mắt rồi bước vào.

Hắn khẽ gật đầu "Ừ" một tiếng, nhét một vật nhỏ vào tay Lăng Sâm.

Lăng Sâm cầm lên xem, là một chiếc túi gấm màu đỏ. Cậu lật qua lật lại, không phát hiện ra đó là gì liền lên tiếng hỏi: "Cái này là gì vậy? Tớ mở ra xem được không?"

Hình Thu Vũ khẽ cong khóe miệng, cười đến mức mi mắt cong cong, tựa băng tuyết tan chảy: "Tớ tặng cậu mà, đương nhiên cậu có thể xem rồi."

Thấy hắn gật đầu, Lăng Sâm vội vàng mở túi gấm ra, bên trong là một chiếc bùa bình an nhỏ nhắn.

"Cậu đi cầu cái này lúc nào vậy..." Lăng Sâm kinh ngạc há hốc miệng, ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt chạm phải một hồ nước xuân dịu dàng.

Ngôi chùa gần đây nhất cũng phải mất một tiếng lái xe, còn phải leo núi, đi đi về về ít nhất cũng hơn bốn tiếng. Hơn nữa lại là cuối tuần, người lên núi thắp hương chắc chắn không ít, không biết một người sợ xã hội như Hình Thu Vũ đã vượt qua khó khăn đó thế nào.

Quả nhiên, hắn mỉm cười đáp lời cậu: "Sáng nay tớ đi đấy, hy vọng cậu bình an."

"Cảm ơn cậu." Lăng Sâm ôm chặt chiếc bùa bình an vào lòng, áp sát lên ngực.

"Đầu còn choáng không?" Hình Thu Vũ lại đưa tay sờ trán cậu.

Lăng Sâm ngồi trên ghế ngước mắt nhìn hắn, chớp chớp mắt, dường như đang nghi ngờ sao hắn còn chưa rụt tay về: "Yên tâm đi bác sĩ Hình, tớ cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi, chạy nhảy tung tăng, ăn gì cũng thấy ngon."

"Vậy thì tốt." Hắn khẽ ho một tiếng, tự nhiên rụt tay lại.

"Vậy nên..." Lăng Sâm khẽ nghéo bàn tay đang rũ xuống bên người hắn. "Bác sĩ Hình có muốn ra ngoài xem phim với tớ không? Tớ sắp nghẹn chết rồi."

Bộ phim mà lần trước họ định xem đến giờ vẫn chưa có cơ hội xem.

"Không được, dì Giang dặn rồi, không được để cậu ra ngoài kẻo trúng gió." Bác sĩ Hình nhẫn tâm từ chối lời mời hẹn hò của cậu. "Đợi cậu khỏe hẳn, muốn xem bao nhiêu lần tớ cũng đi với cậu."

Ngoài trời nắng gắt thế này, phơi nắng một chút đã đổ mồ hôi mồ kê, lại còn đón gió nữa, bệnh của Lăng Sâm chắc lại phải kéo dài thêm mười ngày nửa tháng, còn muốn khỏi bệnh không thế? Huống hồ chân Lăng Sâm vẫn chưa lành hẳn, không thích hợp đi lại nhiều.

Không nghi ngờ gì nữa, ở nhà là sự sắp xếp thích hợp nhất.

Chỉ là nói thì nói vậy, lời này của hắn nghe thế nào cũng giống như lời của trai tồi.

Lăng Sâm ỉu xìu.

Cậu ngã mình vào vòng tay của chiếc giường, vẻ mặt không còn gì luyến tiếc nhìn Hình Thu Vũ, cổ áo cũng bị kéo rộng quá nửa. Nếu không phải Lăng Sâm còn có bóng, Hình Thu Vũ suýt chút nữa đã tưởng là Hắc Bạch Vô Thường đến bắt hồn cậu rồi, cái tên quỷ đòi mạng này.

Bài tập của Tô Lan Thu chỉ nhiều chứ không ít, chút thời gian buổi sáng trôi qua nhanh như cát chảy trong đồng hồ, mà bài tập thì chẳng làm được bao nhiêu.

Buổi trưa Giang Vãn Tình ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại hai người họ. Hình Thu Vũ phụ trách nấu cơm, Lăng Sâm phụ trách làm linh vật hô hào cổ vũ. Tuy nói đây là nhà của Lăng Sâm, nhưng Hình Thu Vũ còn quen thuộc với phòng bếp hơn cả cậu, đúng là tự nhiên như ở nhà.

Hình Thu Vũ hấp món sườn Lăng Sâm thích nhất, thưởng cho cậu bé Lăng Sâm vì hôm nay đã ngoan ngoãn làm bài tập.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!