Ngày hôm sau, không nằm ngoài dự đoán, Lăng Sâm đã phát sốt, hoá thành một vũng nước ấm nóng trong lòng Hình Thu Vũ, rầm rì không biết đang nói mớ gì.
Hình Thu Vũ bị cơn nóng làm tỉnh giấc. Lúc tỉnh lại, Lăng Sâm đang cuộn tròn trong lòng hắn như một chú chuột túi con, hơi thở nóng rực phả vào cổ hắn, hàng mày nhíu chặt, miệng lẩm bẩm nói mớ, mơ hồ nghe được mấy chữ "Không nỡ", trông có vẻ rất khó chịu.
Lòng Hình Thu Vũ dâng lên vị chua xót, tựa như ăn chanh sống, uống giấm chua.
Hắn dùng mu bàn tay chạm vào trán Lăng Sâm, nóng đến dọa người. Hắn vội vàng gửi tin nhắn cho Tô Lan Thu xin nghỉ cho cả Lăng Sâm và mình, sau đó liên lạc với cha mẹ Lăng Sâm.
Tối qua cha mẹ Lăng Sâm về rất muộn, hôm nay lại ra ngoài từ sáng sớm tinh mơ, dường như chỉ lướt qua họ trong một thoáng. Hình Thu Vũ bỗng thấy vô cùng may mắn, cũng may tối qua hắn đã ngủ lại đây, nếu không Lăng Sâm ở nhà một mình sốt đến hỏng người cũng chẳng ai hay.
Hắn định ngồi dậy, nào ngờ vạt áo bị Lăng Sâm nắm chặt lấy, bàn tay trắng như ngọc cứ thế níu góc áo hắn, rõ ràng chẳng dùng bao nhiêu sức, vậy mà lại khiến Hình Thu Vũ đứng im tại chỗ, không nhúc nhích nổi.
Khóe miệng Lăng Sâm khẽ động đậy, khóe mắt rỉ ra vài giọt nước mắt làm ướt hàng mi, rồi chảy thẳng xuống thấm vào gối. Cậu khẽ thốt ra một câu: "Đừng đi..."
Thế giới yên tĩnh như thể bị nhấn nút tạm dừng, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại, chỉ có hoa là nở từ từ.
Hình Thu Vũ vươn tay rồi khựng lại giữa không trung một chút. Hắn nắm lấy tay Lăng Sâm, ôm trọn bàn tay cậu vào lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng x** n*n.
"Không đi." Hình Thu Vũ rũ mắt, ánh mắt nhìn cậu ôn hoà như nước, chứa đựng ngàn vạn lời không thể diễn đạt, cuối cùng tất cả hóa thành một câu: "Tớ sẽ không đi đâu."
Khóe miệng Hình Thu Vũ cong lên thành hình vòng cung đẹp mắt, an ủi xoa xoa tay Lăng Sâm. Sau đó, hắn thả tay cậu trở lại bên gối, giúp cậu đắp lại chăn. "Tớ chỉ đi lấy khăn mặt giúp cậu hạ nhiệt thôi."
Lăng Sâm ngoan ngoãn gật đầu, khẽ "Ừ" một tiếng rồi lại mơ màng ngủ thiếp đi.
Có lẽ là do dạo này không được nghỉ ngơi đầy đủ, Lăng Sâm khi ngủ gặp hết ác mộng này đến ác mộng khác, không có dấu hiệu dừng lại, khiến cậu ngủ cũng chẳng yên giấc. Nhưng trong giấc mơ đen tối đó luôn có một tia sáng chiếu rọi con đường cậu đi. Cậu đi rất lâu, cuối cùng không nhịn được đưa tay ra với lấy nguồn sáng đó. Khi ngón tay chạm vào ánh sáng ấm áp, cậu liền tỉnh lại.
Đầu cậu vẫn còn hơi choáng. Cậu cố gắng ngồi dậy, chiếc khăn mặt ấm nóng trên trán đã rơi xuống giường.
Lăng Sâm ngơ ngác nhìn chiếc khăn mặt trong tay, đưa tay sờ trán mình, đã không còn nóng nữa rồi.
Cậu nhìn quanh bốn phía, không thấy ai khác. Chiếc đồng hồ báo thức đặt trên tủ đầu giường đã chỉ 2h40 chiều, vẫn tích tắc tích tắc trôi.
Hình Thu Vũ đã đi học rồi à?
Là cha về hay mẹ về thế? Hình như không phải.
Bộ não hỗn loạn của Lăng Sâm không thích hợp để suy nghĩ những vấn đề phức tạp như vậy, thế là cậu lắc đầu, xuống giường xỏ giày chuẩn bị nhảy vào phòng vệ sinh rửa mặt, tiện thể ra tủ lạnh ở bếp xem còn gì ăn được không.
Vừa mở cửa phòng, đã có một người thò nửa người ra từ bếp nhìn cậu.
Hình Thu Vũ mặc chiếc tạp dề hình gấu màu hồng phấn, tay còn cầm xẻng nấu ăn, trông hiền thục vô cùng. Hắn đặt xẻng xuống, đi tới gần cậu, bàn tay hơi lạnh chạm lên trán Lăng Sâm.
"Cậu tỉnh rồi à? Để tớ xem hạ sốt chưa." Hình Thu Vũ nói. "Hết sốt rồi. Đi rửa mặt đi, tớ làm món sườn cậu thích ăn nhất đấy."
Lăng Sâm lúng ta lúng túng hỏi: "Cậu... không đi học hả?"
Hình Thu Vũ cười rạng rỡ: "Vì tớ cảm thấy cậu cần tớ."
Câu nói này giống như một cái móc nhỏ, móc vào lòng cậu khiến tâm trí không yên. Kỳ lạ thật, sao mình lại vui vẻ đến thế chỉ vì một câu nói nhỉ? Chắc chắn là do bị bệnh rồi.
Sau khi ăn cơm chiều qua loa, Hình Thu Vũ còn phải đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra lại.
Gần đây Lăng Sâm đã thành khách quen của bệnh viện, ba bữa hai ngày lại chạy đến, đi bệnh viện mà cứ như về nhà.
Ngay cả bác sĩ tiêm thuốc cho cậu cũng nhận ra cậu, vẻ mặt cạn lời, trên mặt dường như viết đầy mấy chữ "Sao lại là hai đứa này nữa?".
Lăng Sâm khá mẫn cảm với thuốc tiêm, mỗi lần tiêm xong đều buồn ngủ, lúc nào cũng phải ngủ một giấc. Giờ đây cậu lại cụp mắt xuống, nhưng mãi mà chẳng ngủ được.
Hình Thu Vũ xoa xoa đỉnh đầu cậu, khẽ hỏi: "Sao vậy? Có chỗ nào khó chịu à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!