Lăng Sâm không biết ngày hôm đó mình đã trải qua thế nào, đến khi mơ mơ màng màng tỉnh lại đã qua ngày mới. Cậu ghé sát gần cửa sổ đón ánh mặt trời. Giữa cơn mưa hoa bay lả tả khắp trời, cậu nhìn thấy bóng hình quen thuộc ngày xưa đang mỉm cười nhẹ nhàng vẫy tay với cậu.
Cậu đưa tay lên, không nhịn được khẽ chạm vào môi, trên môi dường như vẫn còn cảm giác ấm nóng.
Quả nhiên là mơ thôi.
"Lăng Sâm, đi thôi!"
Cánh hoa đỏ rơi xuống đỉnh đầu thiếu niên, như một chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trong lòng.
"Ra ngay đây! Để tớ rửa mặt đã!" Lăng Sâm đáp lại, rồi chỉ chỉ lên đầu mình. "Trên đầu cậu có gì kìa!"
Cũng chẳng để ý Hình Thu Vũ có nghe thấy hay không, Lăng Sâm vội vàng chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt. Cậu hất nước lạnh lên mặt, nước chảy dọc xuống cổ, thấm vào cổ áo, lạnh đến mức khiến cậu rùng mình.
Đến khi chạy xuống lầu, người Lăng Sâm cuối cùng cũng ấm lên. Cậu vẫn chưa hết cảm, lúc nói chuyện còn hơi nghẹt mũi, giọng khàn khàn: "Đợi lâu chưa?"
"Không lâu." Hình Thu Vũ mân mê cánh hoa trong tay, nắm chặt rồi lại thả rơi xuống đất. Hắn vươn tay kéo cao chiếc khăn quàng cổ của Lăng Sâm, giúp cậu tránh gió lạnh. "Ăn sáng chưa thế?"
"Chưa, đi ăn không?"
"Đi thôi."
Hai người sóng vai bước đi. Bình minh nhuộm đỏ góc trời, ánh vàng kéo dài vạn dặm, nắng sớm chiếu lên dáng người cao ráo của chàng thiếu niên.
Hai người nhặt được Đoạn Tịch ở quán ăn sáng.
Tuy rằng trong nhà có thói quen chuẩn bị bữa sáng, nhưng dường như Đoạn Tịch chưa bao giờ ăn ở nhà. So với ở nhà, y thích cùng bạn bè ăn mấy thứ đồ không lành mạnh, chẳng có dinh dưỡng gì ở những quán ăn bình dân bên ngoài hơn.
Cho nên Lăng Sâm thường hay nhặt được y ở quán ăn sáng gần trường.
Đoạn Tịch vỗ mạnh 30 đồng tiền lớn xuống bàn, nói muốn mời hai người một bát hoành thánh.
Hoành thánh rất nhanh đã được nấu xong và mang ra. Nước dùng trong veo, hoành thánh thơm ngon, hương thơm ngào ngạt, dư vị vô tận. Húp một ngụm nóng hôi hổi, mỗi một ngụm đều là sự tôn trọng và yêu thương dành cho dạ dày.
Đoạn Tịch lau nước mắt: "Ăn no uống say rồi, phải lên đường thôi."
Lăng Sâm vỗ vai y. "Sao ngài Đoạn hôm nay lại đa sầu đa cảm thế? Không giống phong cách của ngài chút nào."
Đoạn Tịch không nói gì, chỉ nhìn cậu bằng đôi mắt ngấn lệ, trong mắt viết rõ mấy chữ "hiểu mà không thể giải thích".
Hai người liếc nhìn nhau, đầu óc mờ mịt.
Chẳng lẽ Đoạn Tịch muốn bỏ trường chạy lấy người?
Mãi đến khi tiết thể dục bắt đầu, hai người mới biết được nguyên nhân phức tạp bên trong
- buổi kiểm tra thể chất đến rồi.
Mưa to kéo dài suốt bấy lâu, cuối cùng họ cũng bắt đầu buổi kiểm tra thể chất của học kỳ này trong tiết trời sáng sủa mát mẻ hiếm hoi. Cô Lâm dẫn mọi người ra đường chạy, nam một nhóm nữ một nhóm, ưu tiên nữ, nữ chạy trước.
Điều khiến người ta bất ngờ là, người dẫn đầu không phải là mấy nữ sinh vốn có thành tích thể thao tốt, mà lại là "mọt sách" Diệp Tiêu Thanh được mọi người công nhận.
Để thuận tiện, Diệp Tiêu Thanh tháo kính gọng đen ra, buộc tóc đuôi ngựa cao. Đuôi tóc đung đưa sau lưng cô, vậy mà khiến người ta không dời mắt được.
Đoạn Tịch nhìn cô không chớp mắt, điên cuồng vỗ vỗ Lăng Sâm bên cạnh. "Nhìn người mình thích chạy về phía mình đúng là khiến tim đập nhanh mà!"
Nghe vậy, Hình Thu Vũ cười khẽ, ánh mắt lén nhìn sang Lăng Sâm, có thể thấy những nốt tàn nhang nhỏ trên mặt cậu, thầm nghĩ: Quả thật tim đập rất nhanh.
"Không biết nữa." Lăng Sâm lên tiếng, đau đớn che đầu lại xoa xoa, xoa đến mức đầu tóc rối bù. "Tớ thì cứ nhìn thấy đường chạy là tim đập nhanh rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!