Hai người thức trắng đêm, trời vừa tờ mờ sáng đã xuống núi, ghé vào ven đường đợi quán cà phê mở cửa, mua một ly cà phê để tỉnh táo lại.
Điện thoại của Hình Thu Vũ rung lên, nhân lúc Lăng Sâm đang ăn sáng, hắn cầm lên xem.
Giang Vãn Tình: Dì đi làm đây, nhờ con chăm sóc Tiểu Sâm nhé.
Phía sau còn kèm theo biểu tượng mặt đáng thương.
Kéo lên trên là tin nhắn Hình Thu Vũ gửi cho Giang Vãn Tình tối qua trước khi leo núi để báo rằng Lăng Sâm đang ở chỗ hắn, bảo dì đừng lo lắng.
Giang Vãn Tình nhận được tin nhắn này mới yên tâm, chợp mắt được một lát, hôm sau vội vã lên trường, nhưng không phải trường Giang Thành Nhất Trung. Không phải bà không muốn quản Lăng Sâm, nhưng bà là giáo viên chủ nhiệm lớp 9 cuối cấp, rất bận, không có thời gian rảnh.
Bà cũng thường cảm thấy có lỗi với Lăng Sâm, nếu không có Hình Thu Vũ ở bên cạnh cậu, bà thật không biết phải làm sao.
Lăng Sâm từ nhỏ đã ngoan ngoãn, không gây chuyện không quậy phá, gặp phải chuyện gì cũng chỉ báo tin tốt. Nếu không phải lần này thầy chủ nhiệm đầu hói gọi điện thoại đến, bà thậm chí còn không biết con trai mình bị thương nặng đến thế.
Lăng Sâm đến trường vẫn phải ngồi ở văn phòng viết kiểm điểm. Mẹ của Từ Dương đến, vừa xông vào đã muốn đánh người, bị Tô Lan Thu ngăn lại.
Tô Lan Thu đã hơn sáu mươi tuổi, giống như một con gà mái già dang cánh che chở Lăng Sâm sau lưng, không để mẹ của Từ Dương tiến đến nửa bước.
Mẹ Từ Dương xắn tay áo lên, mái tóc xoăn dài bị hất ra sau, vừa đến gần mùi nước hoa nồng nặc đã xộc vào mũi, chỉ vào Lăng Sâm mắng té tát: "Tao thấy mày còn nhỏ tuổi mà không lo học hành cho tốt, còn dám đánh con tao, xem hôm nay tao dạy dỗ mày kiểu gì!"
Chủ nhiệm đầu hói cũng kéo bà ta lại: "Mẹ Từ Dương bình tĩnh đã, bạo lực không phải là cách giải quyết vấn đề. Ai đúng ai sai chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng, không ai trốn thoát được hình phạt đâu."
Mẹ Từ Dương tức giận đến bốc khói: "Con trai tôi bị đánh thành thế này rồi mà ông bảo còn phải điều tra? Chẳng lẽ nó tự đánh mình chắc? Tôi thấy trường các ông cũng chẳng ra gì, dung túng cho cái xấu cái ác, coi chừng tôi báo cáo lên Sở Giáo dục đấy!"
Đương lúc hai bên giằng co, Hình Thu Vũ bước vào. Dường như hắn đã chạy một quãng đường rất xa, hơi khom lưng, vẫn còn th* d*c.
Hắn ngẩng đầu lên, lau mồ hôi trên trán, mắt sáng rực, giọng nói cũng lớn hơn mấy phần: "Thưa chủ nhiệm, tìm thấy rồi, bằng chứng ạ."
Chủ nhiệm đầu hói còn chưa kịp phản ứng: "Cái gì?"
"Đi theo em." Hình Thu Vũ kéo tay chủ nhiệm đầu hói chạy đi, sức lực lớn đến mức không thể chống cự, những người khác cũng lật đật chạy theo.
Hình Thu Vũ không đi đến góc khuất kia mà dẫn họ đến gần nhà ăn.
"Cô biết em lo lắng cho bạn bè, nhưng không thể bất chấp làm mọi thứ đâu Hình Thu Vũ. Em nói rõ ràng một chút, ở đây có bằng chứng gì?" Tô Lan Thu hỏi hắn.
Mẹ Từ Dương siết chặt đầu ngón tay.
Hình Thu Vũ chỉ vào camera giám sát gần nhà ăn: "Thưa chủ nhiệm, lô camera này mới được lắp đặt tuần này đúng không ạ? Có đang hoạt động không ạ?"
Phía nhà ăn mới lắp một loạt camera giám sát mới, camera cũ đã được tháo xuống, còn lắp thêm mấy cái ở góc khuất. Trong đống mới lắp có một cái chĩa đúng vào con đường nhỏ đó.
"Đương nhiên là có, đây là cái mới... đúng rồi! Cái camera này có lẽ đã quay được!" Thầy chủ nhiệm đầu hói vỗ mạnh vào đầu. "Sao thầy lại quên mất nhỉ!"
Trong phòng điều khiển, thầy chủ nhiệm đầu hói liên tục kéo thanh tiến trình, rất nhanh đã tìm thấy đoạn video đó, trả lại sự trong sạch cho Lăng Sâm.
Lời nói của hai người có lẽ là giả, nhưng những gì camera ghi lại thì không thể nói dối
- thầy chủ nhiệm đầu hói nhìn rất rõ Từ Dương sai khiến một nam sinh gọi Lăng Sâm vào nhà vệ sinh.
Chủ nhiệm đầu hói gọi nam sinh kia đến ép hỏi, chân tướng sự việc liền hiện ra trước mắt.
Do Từ Dương gây chuyện trước, Lăng Sâm được miễn ghi nhận lỗi, cũng không cần xin lỗi. Tuy nhiên, dù cậu là người bị động, việc đánh nhau vẫn là sự thật. Hơn nữa cậu ra tay không nhẹ, nên bản kiểm điểm vẫn phải viết, 6000 chữ không được thiếu một chữ, trước thứ hai tuần sau phải nộp vào văn phòng chủ nhiệm đầu hói.
Còn Từ Dương tội nặng hơn, ghi nhận lỗi viết kiểm điểm không thiếu thứ gì, còn phải công khai xin lỗi Lăng Sâm.
Lần này đến phiên Từ Dương không vui, lớn tiếng đòi chuyển trường, muốn rời khỏi cái nơi tồi tàn này, sau đó bị mẹ gã tát cho một cái như trời giáng, vừa véo tai vừa dạy dỗ, móng tay dài c*m v** thịt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!