Chương 11: Sau đó, họ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi.

Hai ngày mưa to liên tiếp, đến thứ Hai thì tạnh hẳn, ngoài việc hai cái cây trước cửa nhà Lăng Sâm đổ mất thì không có chuyện gì xảy ra. Học sinh mất đi một cơ hội nghỉ học đáng tiếc.

Lăng Sâm tỉnh dậy sau một giấc ngủ, luôn cảm thấy mình quên mất điều gì đó, giống như có điều cần hỏi Hình Thu Vũ. Nhưng dạo này cậu mơ nhiều quá, chẳng nhớ được gì cả.

Cậu vốn định chủ nhật sẽ đi tìm hắn, nhưng Hình Thu Vũ không có nhà, điện thoại cũng không nghe, gửi tin nhắn thì chỉ nhận được vỏn vẹn hai chữ "Đang bận". Mãi đến thứ hai gặp được người ở trường, Hình Thu Vũ lại bị Tô Lan Thu gọi đi mất, cậu thậm chí còn chưa kịp nói với hắn một câu.

Trước đây sao không thấy hắn bận như vậy nhỉ.

Lăng Sâm làm hết bài tập rồi, tạm thời không muốn đụng đến những thứ tốn não đó nữa, bèn buồn chán nằm bò trên lan can hành lang hóng gió. Học sinh dưới lầu không ít, rõ ràng đều mặc đồng phục giống nhau, nhưng cậu lại có thể nhận ra một bóng dáng quen thuộc từ xa.

Không đúng, tận hai bóng.

Cậu thấy Hình Thu Vũ nhận lấy thứ gì đó từ tay Hạ Cốc Vũ, hai người vừa nói vừa cười đi về phía căng tin.

Ồ, ra là trọng sắc khinh bạn.

Chẳng có gì hay ho cả, Lăng Sâm húp gió Tây Bắc no bụng xong lại trở về phòng học, mở quyển bài tập ra, coi đề như Hình Thu Vũ mà xử.

Khổ nỗi đây toàn là những câu hỏi nằm ngoài phạm vi kiến thức của cậu, Lăng Sâm viết chữ "Giải" rồi bực bội thò tay xuống hộc bàn lục lọi sách, nhất định phải giải bằng được bài này.

Quả táo "lộc cộc" một tiếng rơi ra, Lăng Sâm nhanh tay chụp được, cứu quả táo một mạng.

Ai mới bỏ vào đây vậy? Sáng đến có thấy gì đâu?

Lăng Sâm lại lục lọi hộc bàn, tìm thấy một phong thư cảm ơn, nét chữ ngay ngắn xinh đẹp, nội dung đơn giản trình bày sự biết ơn vì ân cứu mạng của cậu và Hình Thu Vũ, muốn mời hai người một bữa cơm.

Người gửi là Hạ Cốc Vũ.

Lăng Sâm càng thêm bực bội, rút bút ra, viết một chữ "Không cần" ngay trên chỗ trống của lá thư rồng bay phượng múa, rồi đưa táo và thư nhờ người lớp bên cạnh trả lại cho Hạ Cốc Vũ.

Vừa trả lại xong, Hình Thu Vũ đã về.

Thấy Lăng Sâm đưa đồ cho Hạ Cốc Vũ, lòng hắn run lên dữ dội, như rơi tự do từ trên cao xuống, chẳng hiểu sao lại không vui.

Hình Thu Vũ chào cậu một tiếng, theo bản năng báo cáo: "Tớ vừa cùng mọi người giúp chị Thu in tài liệu, còn quả táo kia..."

Lăng Sâm gật đầu, lẩm bẩm một câu: "Tớ không ăn."

Hình Thu Vũ còn muốn nói gì đó, nhưng nghĩ đến lá thư Lăng Sâm đưa cho Hạ Cốc Vũ, lời đến bên miệng lại nuốt xuống.

Hắn cười chua xót, cố gắng để mình trông vui vẻ hơn

- Lăng Sâm có người mình thích, mình nên chúc phúc cho cậu ấy mới đúng. Lăng Sâm luôn chậm tiêu trong chuyện tình cảm, hắn dựa vào thân phận anh em bạn tốt đã chiếm được không ít lợi ích rồi, không thể thừa nước đục thả câu thêm nữa.

Nhưng sao lại khó chịu đến vậy?

Nhân lúc Hạ Mộc Vinh viết bảng, Hình Thu Vũ lặng lẽ đưa cho cậu một tờ giấy nhỏ: "Tớ sẽ giữ khoảng cách với cậu ấy."

Lăng Sâm ngẩn người, viết chữ "Gì?" rồi lại gạch đi, nguệch ngoạc một hồi, cuối cùng trả lời hắn một chữ "Ừ".

Lòng Lăng Sâm không giấu được chuyện, xưa nay nghĩ gì đều hiện ra hết trên mặt, vẻ phấn khích trong đáy mắt cậu không thể giả vờ được.

Thảo nào thấy Hạ Cốc Vũ tỏ tình lại không vui, thảo nào lại xông ra bảo vệ Hạ Cốc Vũ... Tất cả những gì Lăng Sâm làm dường như đều có một lời giải thích hợp lý.

Hình Thu Vũ tự định vị mình là hòn đá ngáng chân chướng mắt cản trở sự phát triển của họ, âm thầm buồn bã.

Gần hết giờ chào cờ, Hình Thu Vũ lại bị Tô Lan Thu gọi đi, không biết bị gọi đi làm gì, hơn nửa ngày trời vẫn chưa thấy về.

Lăng Sâm định đi tìm hắn cùng nhau về lớp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!