Vì chuyện thi đấu, lúc hai người về đến nhà đã rất muộn. May mắn là các thầy cô không giao bài tập về nhà, họ có thể thỏa sức tận hưởng cuộc sống về đêm rồi ngủ một giấc thật đã.
Trước khi tan học, Hình Thu Vũ lại đến văn phòng một lần nữa. Lăng Sâm đứng đợi hắn ở cổng trường, vừa đợi vừa buồn chán đá những viên đá vụn nhỏ bằng móng tay bên vệ đường. Không biết hôm nay tổ trực nhật quét kiểu gì mà đá vụn vương vãi khắp nơi, từng viên từng viên, không lớn nhưng rất nhiều, khiến cậu khó chịu.
Nhưng tâm trạng cậu khá tốt, tai nghe vẫn đang phát bài tình ca cũ rích kia. Cậu vừa đợi vừa khe khẽ hát theo, trên mặt còn treo nụ cười.
Hình Thu Vũ đến muộn, hai người sóng vai nhau về nhà.
Xuống đến lầu, Hình Thu Vũ không theo cậu lên nhà, chỉ cười nói với cậu: "Lăng Sâm, thời gian qua làm phiền mọi người rồi, tớ phải về nhà ở thôi."
Lăng Sâm nghiêng đầu nhìn hắn, thờ ơ hỏi: "Vì người kia à?"
"Hả? Ai cơ?"
"Người mà cậu thích ấy." Lăng Sâm quay mặt đi.
Hình Thu Vũ càng cười tươi hơn, cười đến cong cả mắt, toả sáng rực rỡ. Hắn lắc đầu. "Dì cả tớ về rồi."
Gió thổi qua, lá cây lay động, thổi bay cánh hoa đầy trên đất, cũng thổi tan một chút muộn phiền.
Lăng Sâm: "À, dì Yến về rồi, vậy cậu nên về chăm sóc dì ấy cho tốt đi. Tạm biệt nhé."
Sau đó cậu cũng không quay đầu lại, cứ thế bước đi.
Hình Thu Vũ ngẩn người tại chỗ, nghĩ: "Cậu ấy có phải hơi không vui không nhỉ?"
Cảm nhận được tâm trạng vốn đang cao vút của Lăng Sâm bất chợt trùng xuống, Hình Thu Vũ thấy mất mát khó hiểu, không biết mình có làm sai gì không. Hắn đứng ngây người dưới lầu nhà cậu một lúc lâu mới rời đi.
Đêm khuya, đến khi cửa cuốn của cửa hàng tạp hóa nhỏ cuối cùng gần đó cũng đóng lại, Lăng Sâm vẫn chưa ngủ được. Cậu trằn trọc lăn lộn trên giường hồi lâu, cuộn tròn người lại, bỗng dưng thấy hụt hẫng.
Lăng Sâm lại nghĩ đến câu "người tình bé nhỏ" mà Trần Uẩn nói. "Người tình bé nhỏ" mà Hình Thu Vũ đã thú nhận với cậu, người mà hắn rất thích.
Có phải cũng có một phần nguyên nhân là vì người đó nên hắn mới rời đi không? Có phải hắn đã bắt đầu hẹn hò mà mình không hề hay biết không?
Mình có biết người đó không? Người đó có đối xử tốt với Hình Thu Vũ không? Có đối xử tốt với cậu ấy như mình không?
Không thể tìm được câu trả lời, Lăng Sâm bực bội ngồi dậy làm bài tập đến nửa đêm. Kết quả là bài tập không làm được mà đến cả người để hỏi cũng không có, cậu chỉ còn cách bất lực ném mình xuống giường.
Cậu ấy đi rồi cũng tốt, mình muốn ngủ thế nào thì ngủ.
Lăng Sâm nghĩ vậy, nằm dang tay dang chân chìm vào giấc ngủ. Chưa đầy một tiếng sau, vì đạp chăn ra mà cậu bị lạnh tỉnh. Cậu dụi dụi mũi, bò dậy đóng cửa sổ lại, sau đó tiếp tục ngủ.
Ngoài kia lại nổi gió lớn, đập vào cửa sổ vang lên những tiếng "bốp bốp".
Hình Thu Vũ tắt đèn, luôn cảm thấy lồng ngực thiếu vắng một người, trống rỗng, khiến người ta cảm thấy trong lòng thiếu mất một khoảng. Hắn lại ngồi dậy, tìm thấy con thú nhồi bông lớn mà Lăng Sâm tặng cho mình, ôm vào trong ngực, miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ.
Suy nghĩ của hai người trùng hợp đến kỳ lạ.
Thói quen quả là một thứ đáng sợ, chỉ thiếu một người bên cạnh thôi mà đã ngủ không ngon, ngày nhớ đêm mong, trong đầu toàn là hình bóng người kia.
Ngày hôm sau vẫn là trời nồm, nhưng có lẽ do gió thổi cả đêm, độ ẩm trong không khí không còn cao như vậy nữa, ngửi thấy khô ráo hơn một chút, khiến tâm trạng người ta không khỏi nhẹ nhõm hơn nhiều.
Lúc Lăng Sâm đến trường thì đã gần vào học rồi. Hơi ẩm trên bàn đã được Hình Thu Vũ dùng khăn giấy lau khô. c** nh* giọng nói lời cảm ơn, rồi gục xuống bàn, nhắm hờ mắt, vẻ như muốn ngủ mà không ngủ được, sắc mặt trắng bệch, mắt dày quầng thâm.
Hình Thu Vũ: "Cậu không sao chứ?"
Lăng Sâm: "Tớ ổn lắm, ngủ cực kỳ ngon!"
Hình Thu Vũ lại đưa tay sờ trán cậu, xác nhận không bị sốt, rồi lại hỏi: "Sắc mặt cậu trông không tốt lắm, bị cảm à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!