Chương 70: Tình yêu và hơn thế nữa

Author: Avadale

Editor: Noelle

Beta: iamaanhNgọn lửa sáng rực xuyên qua bức tường ngoài trên tầng cao nhất của Lâu đài Hogwarts, ban đầu các học sinh tưởng là Tử thần Thực tử tấn công từ địa điểm khác — Merlin vẫn còn chiếu cố bọn nó, người đầu tiên bay về phía họ từ lỗ hổng bị nổ tung là Ron đang cưỡi chổi, sau đó là hai anh trai sinh đôi nổi tiếng của nó — Minerva McGonagal không thể chống lại bản năng giáo viên của cô, buột miệng thốt ra:

"Ai trong số các trò đã làm điều đó, Weasley? Dám đốt lửa trong trường học!"

Ron bào chữa:

"Không liên quan đến con! Là Malfoy! Khi chúng con đi ra từ quán Đầu Heo thì lửa đã cháy rồi, có Merlin mới biết Malfoy đã làm cái gì!"

George làm chứng cho nó:

"Không sai, hai tên Carrow kia bị nướng thành toàn thân đỏ bừng, không ngừng la hét!"

Carrow? Cô McGonagal nhăn mày,

"Severus có nói họ ở trong lâu đài, nhưng ta vẫn chưa tìm thấy họ."

"Hai tên đó đã được trông trừng rồi."

Moody khàn giọng nói,

"Severus có thực sự nói với cô rằng Voldemort đang lên kế hoạch chiếm lấy Hogwarts không?"

— Các thành viên của Hội Phượng Hoàng cũng đã đến.

Bùa Im lặng chỉ được dỡ bỏ sau khi họ tiến vào đám đông, các Tử thần Thực tử canh giữ lối vào lâu đài rõ ràng đang sợ hãi trước sự gia tăng đột ngột của đối thủ, một số người trong chúng thậm chí còn có ý định muốn chạy trốn... Không, khi Harry đứng lên thì chúng đã bắt đầu sợ hãi, bọn chúng có lẽ còn để ý lời tiên tri kia hơn các thành viên Hội Phượng Hoàng: giữa Voldemort và Harry Potter chỉ có một người có thể chiến thắng.

Bên ngoài tòa lâu đài vang lên một tiếng gầm rất lớn, tựa như là một đám đông đang gào thét đến vỡ phổi, càng có nhiều ánh sáng xuất hiện, bọn họ là những Nhân mã, cầm cung tên và đuốc, xua đuổi đám người sói đang gào thét chạy tan tác.

Những tên khổng lồ cũng bắt đầu lảo đảo lắc lư di chuyển loạn xạ, đội ngũ Tử thần Thực tử trở nên hỗn loạn vì những thay đổi này, chúng không thể thực hiện một cuộc tấn công hiệu quả trong vài phút... Lúc này gia tinh trong lâu đài lao ra, như một đội quân nhanh nhẹn và mạnh mẽ xông vào chiến trường, Hermione chạy giữa họ, mái tóc rối bù dán lên má, quần áo lấm lem bùn đất, chật vật như thể cô vừa lăn qua toàn bộ cống rãnh của London.

Nhưng Ron lại phấn chấn lên ngay lập tức, vừa lao về phía cô vừa gọi tên cô (trên đường còn đánh bay hai Tử thần Thực tử cố gắng ngăn cản nó), Percy đành phải lớn tiếng nhắc nhở:

"Ronald! Điều này không thích hợp!!!"

Ron không cảm thấy như vậy là không thích hợp.

Harry cũng không.

Khi Cậu

-bé

-sống

-lại đỡ được cây đũa phép từ trên trời rơi xuống, Voldemort lộ ra nụ cười, vẻ mặt khiếp sợ như nhìn thấy một cặp người sói thô lỗ đang nhảy múa với nơ bướm dưới chiếc bàn nhỏ chất đầy đồ trang trí ren trong quán trà của bà Puddifoot — Nhật báo Tiên tri hẳn là nên sắp xếp cho một phóng viên chụp lại cảnh này — con Vong Mã xông vào chiến trường với đôi cánh giang rộng, Draco nằm trên lưng nó, trên mặt và trên tay đều mang theo những vết bỏng, trừng mắt với Harry một cách hung dữ:

"Anh cho rằng em sẽ bình tĩnh hơn một chút!"

Harry vẫy nhẹ cánh tay, cảm thấy cây đũa phép Draco đưa cho cũng thuận tay như cây của mình:

"Em không thể nhìn thấy Neville bị thương vì em — chờ đã, thế là anh đã sớm ở đây rồi à, Malfoy!"

Ờm... Có lẽ chỉ là ảo giác thôi, vì ngay cả đôi cánh của con Vong Mã cũng chột dạ khựng lại một lúc.

Harry ngay lập tức hiểu tại sao Greyback lại buông tay một cách hoàn hảo như vậy, cùng với nguyên nhân thực sự khiến người sói không báo cáo với Chúa tể Hắc ám rằng Harry Potter vẫn còn thở — lúc trước cậu còn tưởng rằng não của Greyback đã bị tổn thương do sử dụng Lời nguyền Độc đoán quá liều, và Voldemort đã không chú ý đến tình trạng sức khỏe của gã ta khi trưng dụng người sói lang thang trong Rừng Cấm — nhưng hóa ra là Malfoy đứng ở sau lưng giở trò quỷ!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!