Author: Avadale
Editor: Noelle
Beta: iamaanhHarry nằm sấp trên mặt đất, nhất thời không biết có nên tiếp tục suy nghĩ hay không. Cậu khá chắc rằng mình đã trúng Lời nguyền Chết chóc của Voldemort, và giờ cậu đã trở thành một cái xác chết: Mà xác chết thì chắc chắn không nên được phép suy nghĩ!
Nhưng cậu vẫn có khả năng suy nghĩ... điều đó có nghĩa là cậu vẫn lo lắng về việc liệu mảnh linh hồn nhỏ mà Voldemort lưu lại trong cơ thể mình có thể bị giết dễ dàng như vậy hay không.
Cậu ngập ngừng mở mắt ra (điều này chắc chắn đã vi phạm quy tắc của xác chết!), nhận ra mình không còn ở trong Rừng Cấm nữa, bốn phía được bao quanh bởi một làn sương trắng quen thuộc, giống như thứ mà cậu đã tiếp xúc trong khoảng thời gian hôn mê, nhưng có vẻ dày đặc hơn một chút... Có lẽ cậu đã nhận ra nơi này là đâu.
Harry thở phào nhẹ nhõm, không còn lo lắng về quy tắc hành vi của xác chết nữa, rồi ngồi bật dậy. Cậu nhận thấy mình trần truồng như một đứa trẻ sơ sinh, mọi đau đớn và vết thương đều biến mất, thậm chí thị lực của cậu cũng trở lại trạng thái ban đầu... Cậu nghe thấy một tiếng vỗ nhẹ làm người ta khó chịu truyền đến từ một nơi rất gần, giống như một sinh vật đang hấp hối.
Việc biết rằng có thứ gì đó khác ở cùng không gian với mình khiến Harry muốn có một bộ quần áo — và vì thế cậu đã có quần áo — liệu cậu có biết đằng sau màn sương trắng là gì không?
Ví dụ như một đoàn tàu, giống như tàu tốc hành Hogwarts đưa cậu vào thế giới phép thuật, cũng sẽ chở những người chết này đến nơi họ nên đến... Sương trắng thật sự tản ra, nhờ thế cậu thấy được sân ga Ngã Tư Vua, ánh sáng rực rỡ chiếu xuyên qua mái vòm hình cung nửa trong suốt, quầng sáng giống như lông vũ tản ra nhảy nhót trên nền gạch, đồng hồ quen thuộc treo cao ở nơi xa xa, nhưng kim đồng hồ giống như bị đóng băng vẫn nhảy nhót tại chỗ.
Harry quấn mình trong chiếc áo choàng và bước đi nhẹ nhàng bằng đôi chân trần — cậu tìm thấy thứ gây ra tiếng động dưới băng ghế:
Một thứ yếu ớt, màu nâu đỏ, giống như một đứa trẻ bị lột da, nó nức nở, giãy giụa, như là đang cầu cứu, nhưng biểu tình đáng thương ở trên mặt nó lại lộ ra vẻ tà ác kì quái...
"Con không giúp gì được đâu."
Một giọng nói ôn hòa vang lên sau lưng Harry.
Harry quay ngoắt lại, nhìn thấy cụ Dumbledore đang mỉm cười với mình. Giống như Harry, cụ không còn cảm giác đau đớn, mệt mỏi và bóng tối trên người nữa, hai tay của cụ đều trắng tinh, và trao cho Harry một cái ôm ấm áp.
Thầy? Harry có chút giật mình,
"Con còn tưởng rằng thầy đã tới trạm tiếp theo."
Trạm tiếp theo ư? Dumbledore bật cười,
"Thầy thích cách miêu tả này, rất tốt... Cái chết chỉ là một trạm dừng trên cuộc hành trình... Con giỏi hơn thầy nghĩ, Harry à."
Harry theo thói quen sờ lên trán, kinh ngạc khi phát hiện vết sẹo vẫn luôn làm bạn bên mình đã biến mất:
"Vậy là con thật sự đã chết sao? Chúng ta thành công rồi?"
"Chúng ta tất nhiên đã thành công."
Dumbledore cười tủm tỉm nhìn cậu,
"Nhưng thầy lại cho rằng con còn sống."
Còn sống?! Harry trợn tròn mắt,
"Nhưng — con khá chắc là — con đã để hắn giết con mà không hề phản kháng... Chẳng lẽ là bởi vì Bảo bối Tử thần? Nhưng rõ ràng con đâu có đi tìm chúng!"
Nụ cười của cụ Dumbledore trở nên dịu dàng hơn:
"Thầy biết. Đây là lí do thầy nói rằng con giỏi hơn những gì thầy nghĩ... giỏi hơn thầy, giỏi hơn bất kỳ ai khác."
Con không...
Con có. Dumbledore nói, "Thầy có rất nhiều điều phải xin lỗi con, con trai. Thầy đã khiến con phải bước vào một con đường tàn khốc, không thể không hy sinh — 'Harry có thực sự cần thiết phải làm điều này không?' thầy đã tự chất vấn bản thân nhiều lần — khi thầy để lại cho con thông tin về Bảo bối Tử thần, không phải vì muốn giúp con trốn thoát, mà là thiết kế thử thách cuối cùng cho con.
"Nhưng, Harry à!
Thầy chưa bao giờ nghi ngờ con sẽ thất bại trong thử thách này. Con có nhớ cái đêm chúng ta rời khỏi hang động đó, con thuyền kia không thể chở chúng ta trở lại cùng nhau không? Ngay khi đó thầy biết rằng con đã có quyết tâm chấp nhận cái chết một cách bình tĩnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!