Chương 47: Tuổi mười bảy

Author: Avadale

Nguồn QT: Wikidth. com

Editor: Noelle

Beta: iamaanhNếu dân Muggle đi lạc vào St. Catchpole thì họ có thể tìm thấy một ngôi nhà kỳ lạ ở phía sau ngọn đồi, mỗi tầng của nó đều bị xoắn sai vị trí, giống như một đống hộp giấy được xếp chồng lên nhau tùy ý, khiến người ta đê mê trước nó.

Một khu vườn nhỏ nép mình vào nơi đây, với những loài thực vật không biết tên sinh trưởng ở bên trong, bao gồm một loại rau sẽ phát ra tiếng cười — như này quả thực quá kỳ lạ, nhưng gara góc vườn lại đậu một chiếc xe second

-hand rất bình thường.

Phải, một chiếc xe cũ rất bình thường trong mắt dân Muggle.

Quan chức đặc biệt của Sở quản lý Muggle, Dolores Umbridge, lúc nhìn thấy chiếc xe đã che miệng mình một cách khoa trương:

"Trời ạ, đây là thứ khủng khiếp gì thế! Tôi thậm chí không thể tưởng tượng được sẽ thấy thứ này trong một gia đình phù thủy máu trong!"

Một chàng trai tóc đỏ cao gầy đi theo sau mụ, nặng nề gật đầu:

"Đúng vậy, không nên có thứ này mới phải."

"Nhưng cũng không phải không thể tha thứ. Dù sao thì Arthur Weasley cũng đã từng làm việc trong Sở Cấm lạm dụng các vật phẩm Muggle, việc tạm thời cất giữ một hai món đồ thu được ở nhà cũng không nhất thiết chứng tỏ ông ta đã phản bội phù thủy."

Umbridge tới gần chàng trai kia, phát ra tiếng cười khanh khách giống như thiếu nữ,

"Còn có cậu, Percy, cậu giúp tôi nhiều như vậy. Chỉ cần người nhà của cậu tự nguyện cho biết hành tung của Kẻ Phá Rối số 1, tôi sẽ không báo cáo việc ba cậu tàng trữ đồ Muggle."

Percy gật đầu với tư thế này một lần nữa: Cảm ơn rất nhiều.

Percy... Cách đó không xa, bà Weasley đau khổ lắc đầu, nắm chặt tay chồng.

Ông Weasley thấp giọng nói:

"Đó không phải lỗi của nó."

Umbridge quay sang họ, cất cao giọng —  cái vẻ thiếu nữ trên khuôn mặt mụ vẫn chưa hoàn toàn biến mất, nhưng nó khiến vẻ mặt mụ càng thêm méo mó:

"Arthur Weasley! Chúng tôi, để bảo vệ dòng máu trong quý giá, vẫn luôn cho ông cơ hội thú nhận —"

"Thú nhận cái gì, tôi đã bao giờ trồng rau diếp miền Nam trong vườn chưa hay sao?" Ông Weasley khó có thể đồng ý mà lắc đầu,

"Tôi đã nói một trăm lần rồi, tôi không biết Harry Potter ở đâu, cô cũng đã kiểm tra rồi, các con tôi đều ở đây với tôi. Trừ Percy."

Percy ngơ ngác nhìn cha mình, đôi mắt đờ đẫn của anh không bị lay động bởi những lời này.

Đúng vậy, tất cả đều ở đây. Charlie ngồi ở cửa, Bill và Fleur nắm tay nhau, và cặp song sinh, luôn theo sát sau ba má, Ron Weasley, người được đoàn thanh tra chú ý nhất — là người thân nhất với Kẻ phá rối số 1— cũng đang đứng ngoan ngoãn ở trong vườn, em gái út Ginny đứng gần nó, thỉnh thoảng sẽ nhẹ nhàng móc ngón tay út của nó đong đưa.

Ron sợ ngây người:

"Rõ ràng mình ở đây! Thế thì người ở trong vườn kia là ai!"

Hermione hạ giọng:

"Đương nhiên là có người uống thuốc đa dịch giả thành bồ rồi."

Họ ẩn mình trong một thung lũng cách Hang Sóc không đầy một dặm Anh, kết nối những con bướm phép thuật do George và Fred chế tạo với kính viễn vọng, và cẩn thận quan sát tình hình nhà Weasley.

Khi gương mặt run rẩy của Umbridge lọt vào tầm mắt, sự ghê tởm dâng lên làm Ron muốn nôn mửa, Harry đang định bình luận một cách bất lịch sự về vẻ ngoài càng giống con cóc hơn của người phụ nữ này sau khi thoát khỏi bóng ma nhân mã, thì cậu bỗng nhiên cảm thấy Draco nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay lên mu bàn tay phải của cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!