Author: Avadale
Nguồn QT: Wikidth. com
Editor: Noelle
Beta: iamaanhSố 4 đường Privet Drive.
Tiếng ti vi và mùi thơm của bánh Shepherd's pie truyền ra từ tòa nhà hai tầng sáng đèn này. Một buổi tối rất bình thường, bình thường như bất cứ căn nhà nào khác ở trên phố.
Vernon Dursley cũng đang ngồi ở trên sô pha một cách bình thường, ấn những ngón tay mập mạp của mình vào điều khiển từ xa, cố gắng tìm một kênh truyền hình ít nhàm chán hơn, trong khi vợ ông, Petunia đang gọt một quả táo bình thường, nói chuyện với dượng về giá nhà đã tăng thêm bao nhiêu trong khu phố.
Nhưng con trai họ, Dudley Dursley, đang từ cầu thang tầng hai đi xuống, ấp úng hỏi một câu rất bất thường:
"Nó sẽ không trở lại vào kỳ nghỉ này sao? Ý con là, Harry ấy."
Petunia bị câu hỏi này làm giật mình đến cắt vào tay, Vernon nhìn người vợ quá căng thẳng của mình một cách khó hiểu và cau mày nói,
"Ai biết được nó có quay lại hay không? Tốt hơn là nó nên ở lại với những người như nó và không bao giờ quay trở lại đây nữa."
Dudley hỏi:
"Họ có đóng cửa trường vào kỳ nghỉ không? Nếu nó không thể ở lại trường thì nó có thể đi đâu được nữa?"
Vernon và Petunia hai mặt nhìn nhau, nhận ra họ không thể trả lời bất cứ một câu hỏi nào về Harry. Mặc dù Harry Potter đã học ở Hogwarts sáu năm, nhưng trong ấn tượng của Vernon, đó vẫn là một 'ngôi trường lừa đảo' kỳ dị, chương trình học ở đó chỉ toàn là chui vòng lửa, đi dây thép, hoặc là biến ra một con thỏ vui vẻ từ trong mũ... Làm sao dượng có thể biết cái trường này có cho phép học sinh ở lại ký túc xá trong kỳ nghỉ hè hay không?
Đột nhiên, những giọt nước mắt trào ra từ hốc mắt Petunia, dì không rảnh quan tâm đến ngón tay vừa bị cắt của mình, nhào tới ôm lấy con trai mình:
"Trời ạ, trời ạ, con đang quan tâm nó sao, Duddy? Quả thực quá thiện lương, cục cưng à!"
Dudley nói rầu rĩ ở trong lòng mẹ nó: Nhưng mà...
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa rất không lễ phép vang lên từ cửa chính. Nói chính xác hơn, thì nghe như là có một con lợn rừng điên đang húc vào ván cửa nhà họ.
Vernon tự kéo mình ra khỏi ghế sofa, đi ra cửa một cách thiếu kiên nhẫn:
"Tốt nhất bên ngoài không phải loại người giống Potter. Bọn họ sẽ không rung chuông cửa một cách tử tế – Này, mày tính làm gì!"
Ngay khi Vernon mở cửa, một người đàn ông cao lớn mặc đồng phục của người đưa thư xông vào, và một người đàn ông nhỏ bé, mệt mỏi đi theo gã ta, cũng mặc đồng phục của người đưa thư.
Là ông Dursley sao?
Người đàn ông nhỏ thó, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, lấy từ trong túi ra một tờ giấy da nhàu nát (Dudley nhìn thấy bức ảnh chụp nửa người Harry được in trên đó), sờ mũi nói,
"Là như thế này, chúng tôi là sĩ quan cao cấp của Sở An ninh Scotland, vì Harry Potter —"
Từ từ.
Vernon nâng bàn tay mập mạp lên cắt ngang người đàn ông, Mấy người là ai?
"Sĩ quan cao cấp của Sở An ninh Scotland." Người đàn ông nhỏ thó lặp lại.
Vernon lại nhìn bộ đồng phục đưa thư trên người bọn họ, lớn tiếng rít gào:
"Đây là trò đùa chết tiệt gì!"
Người đàn ông cao lớn khều anh ta, hạ giọng nói: Có lẽ là ở Ireland.
Người đàn ông nhỏ bé hoang mang nói: Tôi nhớ lầm chăng?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!