Author: Avadale
Edit + beta: iamaanhTừ bữa tối Hermione và Ron từ đều chờ trong một phòng học trống ở toà phía tây, mãi cho đến khi Harry mặc một cái áo chùng kiểu nữ nhảy lên bậc thang xuất hiện ở trước mặt bọn họ:
"Mình đã trở về, hai bồ đều thuận lợi chứ?"
Mọi chuyện đều tốt.
Hermione trả lời, "Mình chỉ cần nói là ba mẹ mình đều là Muggle thì giáo sư Burbage ngay lập tức bỏ hết mọi việc tới trò chuyện với mình.
Đừng nói giữ chân cô một buổi chiều, nếu không phải Ron tới tìm mình, có lẽ đến bây giờ mình với cô ấy vẫn còn ngồi ở trong phòng bếp cơ — nhân tiện, giáo sư Burbage đã tham gia S.P.E. W của mình đó, cô ấy cho rằng đó là một dự án tuyệt vời.Cảm ơn bồ, Hermione.Không có gì đâu, bọn mình càng muốn biết bồ ở bên kia thế nào. Malfoy thật sự động thủ sao?Đúng vậy.
"Harry nặng nề gật đầu,"Nhưng lại vòng vo lắm. Cậu ta kéo mình vào trong rừng cây (Ron sửa lại:
"Malfoy muốn mang giáo sư Burbage đi chứ không phải bồ."
Rồi Harry nói:
"Nhưng người bị cậu ta khiêng đi là mình mà.") sau đó muốn dẫn mình đi với cậu ta đến Thái ấp Malfoy, nghe nói Voldemort ở nơi đó chờ cậu ta giao nộp thi thể của giáo sư Burbage.
Nhưng mà, cho đến khi thuốc đa dịch mất hiệu lực, mình cũng không biết cậu ta chờ đến lúc nào mới thật sự biến giáo sư Burbage thành một cái xác nữa... Trông cậu ta cũng có vẻ không chắc chắn lắm.Ron hỏi:Ý của bồ là sao?
Chẳng lẽ nó chuẩn bị nhiều như vậy cũng chỉ để dẫn giáo sư Burbage ra ngoài đi dạo đâu đó một vòng rồi lại thả về à?Mình đoán là cậu ta không xuống tay được.
"Harry ngồi xuống bậc thang,"Thầy Dumbledore nói đúng, Draco không phải một đứa có thể giết người.
"Hermione lo lắng hỏi:"Nếu thầy Dumbledore cũng cảm thấy vậy, cứ để kệ Malfoy thế thì ổn không? Còn cái Bảo hộ Khế ước kia, mình hoàn toàn không tra được tư liệu liên quan.Thầy Dumbledore nói chuyện này mình có thể tự quyết định.
"Harry hít một hơi thật sâu,"Mình quyết định tin tưởng trực giác của mình.
Mặc kệ cái Khế ước đó đến tột cùng là cái gì, nó cũng chỉ là một thần chú mà thôi... Bùa chú vĩnh viễn không khống chế được tâm con người, bọn mình đều học qua rồi mà.Ron giật mình:Harry, bồ sẽ không nghĩ là Malfoy làm những chuyện đó vì nó yêu bồ, chứ không phải vì cái khế ước kia đúng chứ?Mình không chắc,Harry nhắm mắt lại,mình vẫn luôn không dám khẳng định.
"Hermione do dự đặt tay lên vai cậu:"Harry, bồ không phải với Malfoy là...Đúng, mình đúng là vậy đó.Harry lẩm bẩm,Cậu ta không thể làm như vậy, chủ động đến gần mình, chờ đến khi mình cảm thấy cậu ta nên ở bên cạnh mình thì lại nói với mình rằng đây đều là do mình hiểu lầm. Mình không thể tiếp thu chuyện này.
"Hermione và Ron đều không biết nên làm sao. Không chắc nên an ủi Harry như thế nào thì mới có hiệu quả. Ngược lại Harry còn cười cười với các bạn mình:"Kỳ thật cũng không tệ như thế đâu. Hôm nay cậu ta còn hôn mình, mình nghĩ những gì mình cảm thấy vẫn là đúng.
"Nghe thế, Ron bật dậy ngay khỏi cái ghế nó đang ngồi:"Từ từ, bồ nói Malfoy hôm nay làm gì cơ!?
"Harry có điểm xấu hổ:"Cậu ta, ờ, hôn mình. Mình thừa nhận là mình khơi mào hôn cậu ta, nhưng cậu ta sử dụng lưỡi trước.
Mình chỉ định là... đơn giản một chút thôi, hoàn toàn không nghĩ là cậu ta sẽ nhập tâm như vậy, nói thiệt là mình bị hết hồn đó.
"Đôi mắt Ron mở to, khiếp sợ nhìn Harry — cuối cùng, cậu trai tóc đỏ hồi hộp hỏi:"Cảm giác thế nào?
"Harry nhớ lại một chút:"Rất nóng, tê tê dại dại, đến sau lại không thở nổi. Môi cậu ta khô lắm, mới đầu còn nứt chảy máu cơ, có hơi đắng, nhưng sau đó lại ngọt.Ron cảm thán:Oa, xem ra là kỹ thuật hôn của Malfoy tốt hơn bồ một chút.
"Harry nói không phục:"Đây là một chuyện cần cả hai người đồng lòng, bồ không thể mạt sát nỗ lực của mình được.
"Hermione cắt ngang bọn họ:"Mình tưởng chúng ta đang bàn về một vụ mưu sát, chứ không phải chia sẻ kinh nghiệm tình trường.Thật xin lỗi.
"Hai chàng trai xấu hổ cúi đầu, không nói nữa, mặc dù trông Ron vẫn không tin kỹ thuật hôn của Harry đột nhiên tiến bộ, còn Harry rất muốn giải thích rõ ràng rằng cậu hôm nay làm rất tốt. Hermione thở dài nói:"Thôi quên đi, cũng tốt nếu tất cả các chuyện giết chóc đều có thể được giải quyết bằng tình yêu."Không có Thần Sáng, cũng không có chất vấn.
Draco kinh ngạc phát hiện mình lại lần nữa ngồi ở phòng chung Slytherin, cách đó không xa có vài đàn em đang thảo luận về bài tập, chuyện đầu tháng kia cứ như chưa từng xảy ra vậy, ngẫu nhiên còn gặp được giáo sư Burbage trong trường, bà vẫn nói chuyện thân thiết với bọn học sinh như cũ, có khi còn đeo cái huy hiệu kì quái kia của Granger trên áo.
Chuyện này không đúng. Draco biết hắn đã làm gì: Một cuộc mưu sát. Hắn không thành công là do Potter sử dụng thuốc đa dịch giả thành Charity Burbage, mà với Khế ước Bảo hộ, Draco không thể giết chết Potter.
Hắn hiện tại hẳn là ở Azkaban, ít nhất thì cũng là bị giam ở Wizengamot chờ thẩm vấn... Kỳ thật kết cục như vậy cũng không tính là tệ, có lẽ Chúa tể Hắc ám có thể hiểu được vì sao một học sinh thất thủ, tạm thời bỏ qua một tù nhân, không bảo hắn phải hoàn thành nhiệm vụ nữa.
Một phong thư từ nhà an tĩnh nằm trên tay Draco, Narcissa viết vài lời quan tâm trong đó, mịt mờ dò hỏi kế hoạch lần trước có phải vì Harry hay không. Draco không đáp lại. Hắn cũng không biết nên đáp lại như thế nào, hắn không thể giải thích với cha mẹ hắn một điều gì khác ngoài Khế ước Bảo hộ:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!