Chương 17: Khai giảng

Author: Avadale

Nguồn QT: Wikidth. com

Editor: Noelle

Beta: Citrus Aurantifolia

Không khí vui tươi lễ Giáng Sinh mang tới chẳng kéo dài được bao lâu. Đầu năm 1997, thế cục ngày càng khẩn trương, số người tử vong tăng vọt, Dấu hiệu Hắc Ám quay trở lại, một lần nữa trở thành ác mộng của thế giới phù thủy.

Cân nhắc vấn đề an toàn, tàu tốc hành Hogwarts tạm thời không hoạt động, học sinh được thu xếp di chuyển bằng mạng Floo về trường, tránh những nguy hiểm không đáng có trên đường.

Harry là người cuối cùng bước vào lò sưởi âm tường, lúc cậu dùng bột Floo suýt thì kêu

"Số 12 Quảng trường Grimmauld", cũng may vẻ mặt đầy lo lắng của bà Weasley đã nhắc nhở cậu, cuối cùng cậu cũng thuận lợi xuất hiện ở lò sưởi trong văn phòng giáo viên.

Có lẽ là ảo giác nhưng học kỳ này ở Hogwarts quạnh quẽ đến kỳ lạ, chuông trang trí trên hành lang biến mất toàn bộ, tuyết đọng ngoài cửa sổ ngày một dày, hoàn toàn không có dấu hiệu tan ra. Xa xa có thể thấy một người cao lớn ở cạnh vườn rau, chắc là Hagrid, có lẽ bùa xua đuổi lại mất tác dụng.

Trên đường về tháp Gryffindor Ron đột nhiên hỏi:

"Các bồ nghĩ Hermione có tới không? Bố mẹ cô ấy đều là Muggle, chắc chắn không thể dùng mạng Floo."

Ginny nói:

"Lò sưởi của Muggle cũng có thể dùng mạng Floo."

Nhưng mà..., Ron vẫn lo lắng sốt ruột,

"Nhỡ may họ không có lò sưởi thì sao? Ba nói đa số Muggle không dùng tới nó, hơn nữa Muggle cũng không có bột Floo."

"Chắc chắn các giáo sư đã nghĩ tới những vấn đề này rồi.", Ginny thẳng thừng nói,

"Đến kí túc xá là biết chị Hermione có tới hay không ngay, mà nếu giờ chưa tới, anh có thể ngồi chờ ở phòng nghỉ."

"Sao anh phải ngồi ở phòng nghỉ chờ cổ như một thằng ngốc chứ!"

Harry thất thần đi sau hai người, như đã lạc vào cõi thần tiên. Nếu có thể, cậu cũng rất muốn đến hầm Slytherin xem Draco có về trường hay không. Chỉ cần nhìn thấy tên tóc vàng ngu ngốc kia, Harry chắc chắn sẽ lao tới đấm hắn một cái.

Kẻ lừa đảo!

Kiêu căng ngạo mạn! Tự cao tự đại!

Cậu đã nghĩ quan hệ của bọn họ có chuyển biến tốt, cho dù chẳng gọi là tốt đẹp, thì ít ra trước khi đi Draco cũng nên nói cho cậu một tiếng chứ. Buổi sáng hôm đó Harry thức dậy, phát hiện mặt trời đã chiếu sáng căn phòng trống rỗng đó. Phải, trống rỗng!

Draco Malfoy chạy rồi! Cậu nghi ngờ tên này dỗ mình ngủ để tiện đường chạy!

Harry bất an lo lắng đi đi lại lại trong nhà, mãi sau bức họa phu nhân Black mới tức giận nói cậu biết Draco tự rời đi.

Nhưng khi Harry hỏi lại, bà chỉ tiếp tục gào thét những cậu chửi vô nghĩa.

Harry? Harry!

Harry bị kéo lại hiện thực: Sao thế?

Ginny kỳ quái nhìn cậu:

"Mấy ngày nay anh toàn thất thần thôi."

Thế à?, ánh mắt Harry dừng trên người Ron.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!