Chương 98: Ngoại truyện 2

Trần Úy Nhiên luôn nghĩ rằng Châu Thác Hàng và Hà Xuyên Châu đều thuộc kiểu người không có thiên phú trong việc yêu đương. Họ không có bất kỳ kỹ năng nào, vậy nên khi tiếp xúc với nhau sẽ dè dặt, cẩn thận thăm dò những tình cảm yêu đương nồng cháy.

Đương nhiên, nếu như kiên quyết phải so sánh hai người này, vậy Châu Thác Hàng sẽ thông minh hơn chút. Dù sao anh cũng sẵn sàng bỏ thời gian, sức lực ra làm những kế hoạch không thể thực hiện được. Đối với người coi thời gian như sinh mạng, đây thật sự là sự hy sinh to lớn.

Anh ấy không biết cách thức chung sống như vậy có thể duy trì được bao lâu, nhưng anh ấy nhìn ra sự thay đổi từ từ của Châu Thác Hàng trong quá trình tìm kiếm. Quá trình thích ứng ấy có lúc khiến Trần Úy Nhiên cảm thấy mệt mỏi.

Bởi lẽ anh quá lo lắng, suy đoán quá nhiều, biến việc ở bên nhau như một đề bài để nghiên cứu. Sự vụng về của Châu Thác Hàng đầy vẻ  trịnh trọng, chu đáo, thấp thỏm.

Vấn đề là tình yêu không có một công thức nào cố định. Cho dù Châu Thác Hàng có làm nhiều tới mấy cũng chưa chắc mang lại sự phát triển đúng hướng.

Đương nhiên, sự thay đổi này không hẳn là chuyện xấu, ít nhất đối với người hợp tác như anh ấy, ngoại trừ cảm xúc tiêu cực trong thời gian đầu khi Hà Húc mất ra, Châu Thác Hàng đã nhiệt tình hơn nhiều trong công việc. Anh không chỉ chủ động xin tăng ca, mà còn đích thân đôn đúc những đồng nghiệp khác trong tổ dự án đẩy nhanh tiến độ, từ đó đưa ra yêu cầu tăng tiền lương và thưởng với Trần Úy Nhiên.

Tên ngốc họ Châu đó nói là vì kiếm tiền, Trần Úy Nhiên lại không thể hiểu nổi. Yêu đương với người như Hà Xuyên Châu có điều gì có thể tạo nên nguy cơ tài chính cho người anh em này vậy?

Hiển nhiên suy nghĩ của Châu Thác Hàng không phải thứ anh ấy có thể dự đoán được, điều này có thể nhìn thấy rõ từ việc anh liên tục hỏi anh ấy một số vấn đề nực cười.

Vào khoảng nửa tháng cuối của tháng 5, Châu Thác Hàng tới văn phòng, thảo luận với anh ấy về các vấn đề trong việc cải tiến chức năng của dự án, Trần Úy Nhiên đột nhiên phải đi nghe điện thoại.

Khí lắm anh ấy mới ứng phó xong vấn đề giục kết hôn của bố mẹ, khi ngẩng đầu lên lại thấy Châu Thác Hàng ngồi trên ghế đối diện, vẻ mặt trầm tư suy nghĩ, nghiêm túc hỏi: "Cậu cảm thấy có phải tôi nên đưa Xuyên Châu đi gặp phụ huynh không?"

Trần Úy Nhiên sững sờ, sau khi do dự một hồi, sau đó nói cho anh nghe quyết định một người bình thường sẽ đưa ra: "Hay là cứ gặp mặt đi. Không cần nói chuyện quá nhiều, ăn bữa cơm là được."

Châu Thác Hàng hỏi tiếp: "Tại sao?" Đọc Full Tại

Trần Úy Nhiên ngước mắt lên nói: "Như vậy có thể giảm bớt rắc rối về sau."

Châu Thác Hàng ngẫm nghĩ giây lát, gật đầu: "Vậy thì bỏ đi." Trần Úy Nhiên như bị sặc nước bọt.

Con mẹ nó, cậu coi tôi là đáp án sai để loại trừ đấy à?

Châu Thác Hàng thở dài: "Tôi cảm thấy gặp họ lần nào là rắc rối lần đó."

Mối quan hệ gia đình của Châu Thác Hàng rất phức tạp, đây là điều Trần Úy Nhiên không thể lý giải nổi.

Châu Thác Hàng không nhận được bất kỳ tình thân nào từ gia đình, cũng không được giúp đỡ quá nhiều về mặt tài chính. Sau khi hợp tác với Trần Úy Nhiên, vì có qua lại chung với số ít thành phần trong mạng lưới xã hội nên bố dượng và mẹ anh bắt đầu coi trọng anh hơn. Khi gặp người ngoài, họ cũng sẽ chủ động nói anh là con mình.

Nhưng cảm giác thân thiết tới đột ngột đó khiến anh không sao thích ứng được, cũng không có bất kỳ thay đổi nào trong mối quan hệ vốn có.

Anh không muốn Hà Xuyên Châu phải chịu sự quẫn bách, lúng túng như anh, cũng không bận tâm tới việc liệu có được sự đồng tình, công nhân từ họ hay không.

Vậy nên không cần gặp mặt là lựa chọn tốt nhất.

Đáng tiếc là hiện thực không tươi đẹp như những gì Châu Thác Hàng phân tích.

Một ngày nào đó vào cuối tháng sáu, Châu Thác Hàng tới công ty sớm hơn mọi ngày, gương mặt anh thâm trầm, bực bội phát ti3t lên máy tính, tiếng gõ bàn phím to tới nỗi cách một cánh cửa vẫn nghe thấy được. Anh tăng ca tới tận 11 giờ vẫn chưa chịu về.

Trần Úy Nhiên đi vào hỏi anh: "Sao thế?"

Châu Thác Hàng mím chặt môi, ngước mắt lên, đau khổ nói: "Mẹ và em gái tôi tới rồi, còn dẫn theo một người khác."

Mấy ngày trước, Châu Thác Hàng liên tục nhận được điện thoại từ mẹ, đối phương nói với anh mấy ngày nữa sẽ tới thành phố A du lịch, tiện thể tới nhà anh chơi.

Châu Thác Hàng bóng gió kiến nghị bà đặt trước khách sạn, hoặc gửi căn cước cho anh, anh có thể đặt cho.

Mẹ Châu không trả lời thẳng vào vấn đề mà ẩn ý nói với anh: "Sẽ có chuyện hỉ."

Châu Thác Hàng có dự cảm chẳng lành, nhíu mày xóa tin nhắn, đáp lại: "Không cần đâu, con bận, không có thời gian." 

Hơn chín giờ tối qua, Châu Thác Hàng vẫn đang ở trong thang máy, mặc dù còn cách hai, ba tầng lầu nhưng anh đã nghe được tiếng cười nói của mấy người trên hành lang.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!