Chương 9: (Vô Đề)

Hà Xuyên Châu có thể nhìn ra sự tự ti, khẩn cầu, mơ màng… trong đôi mắt bà ta. Cũng có thể vô vàn cảm xúc phức tạp ấy chỉ do cô phán đoán dựa vào kinh nghiệm tích lũy trong bao năm nay.

Khi Hà Húc vừa chết, Hà Xuyên Châu luôn trong trạng thái bất ổn như vậy. Nhưng lúc đó cô sẽ tỏ ra lạnh lùng, thờ ơ hơn trước mặt người khác. Cô bị sự thất vọng khổng lồ thấm ướt cả con người, mơ mơ màng màng lăn lộn trên chặng đường đời, không có bất kỳ nhiệt tình nào với cuộc sống.

Trạng thái ấy xuyên suốt thời thanh xuân của cô, mãi cho tới khi cô tốt nghiệp cấp ba, học xong đại học, gia nhập vào đội hình sự.

Năm thứ hai khi vào đội, Hà Xuyên Châu vô tình gặp được một vị trưởng bối trên đường.

Đối phương là người phụ trách vụ án của Hà Húc, về sau ông còn giúp Hà Xuyên Châu xử lý hậu sự cho bố, khi gặp lại ông ấy đã được điều chuyển tới cục công an thành phố công tác.

Nhìn thấy Hà Xuyên Châu, ông vẫn vô cùng quan tâm, kéo cô lại hàn huyên, hỏi thăm.

Thật ra trong quá trình điều tra, Hà Xuyên Châu không hề tỏ ra thân thiện, gần gũi với ông ấy, cô không ghét bỏ ông ấy, chỉ đơn giản là có một loại cảm giác xa cách không thể xóa nhòa. Vậy nên khi gặp lại, cô cũng chỉ lịch sử gật đầu chào hỏi.

Đối phương không bận tâm tới sự lạnh nhạt của cô, ông quan sát cô, nói cô trưởng thành rồi, còn cười khen ngợi: "Chú nghe người trong cục công an thành phố nói, ở phân cục khu phía Nam có người mới rất giỏi, trực giác nhạy bén, khả năng quan sát tinh tường, thậm chí mắt nhìn còn sắc sảo hơn cả những cảnh sát có vài năm kinh nghiệm, chắc là cháu nhỉ? Chú bảo mà, cháu thông minh như vậy, rất hợp làm cảnh sát!"

Hà Xuyên Châu: "Có lẽ không phải cháu thông minh mà là cháu hiểu lòng người hơn thôi."

Đối phương ngửa người ra sau, tay phải xoa cằm, hài hước nói: "Chú luôn cảm thấy lời cháu nói với chú lúc trước là lời nói của một kẻ phản diện."

Hà Xuyên Châu im lặng một hồi rồi đáp: "Bởi vì nhân tính là thứ có thể thay đổi."

Có lẽ dáng vẻ nói chuyện của cô quá nghiêm túc, đối phương cũng thu lại nụ cười ban nãy, chỉ sót lại tàn dư của ý cười.

Ông ấy nói: "Vậy chú mong mỗi khi nhân tính thay đổi, cháu đều có thể gặp được người ngay thẳng, đừng đi vào con đường lầm lỡ."

Câu nói này mang đậm nét Hà Húc, Hà Xuyên Châu vẫn còn nhớ tới tận bây giờ.

Phải nói rằng Hà Húc có ảnh hưởng sâu sắc với cô.

Cho dù Hà Xuyên Châu không thể đồng cảm với người phụ nữ trước mặt, nhưng cô có thể hiểu bà ta đang nghĩ gì.

Con người sẽ luôn dùng cách thức nhẹ nhàng nhất để nói về những khổ cực bản thân đã trải qua. Bởi vì cuộc sống vốn là như vậy, hai chữ "mệt rồi", "quen rồi" đã đủ chôn vùi cảm xúc đang sục sôi trong lòng vô số người.

Nhưng tới cuối cùng trái tim con người vẫn là ngọn lửa bất diệt, cho dù có bị gió thổi cho sắp tàn lụi, nó vẫn có thể bùng cháy trở lại.

Vậy nên Hà Xuyên Châu chỉ nói một câu "bà thì sao" vô cùng đơn giản, đã khiến tuyến phòng thủ cuối cùng của bà ta sụp đổ.

Có lẽ trong rất nhiều đêm của quá khứ, cô cũng đã hỏi bản thân mình như vậy vô số lần, kim đồng hồ giữa cái chết và lương tâm, rốt cuộc bên nào sẽ nặng hơn?

Đây là một câu hỏi cô mãi mãi không hiểu nổi. Cô chỉ muốn sống, tại sao lại không làm một người tốt được?

Vậy nên Hà Xuyên Châu không uy hiếp, cũng không cảnh cáo, cô chỉ đợi bà ta bình tĩnh lại, rồi thành thật nói với bà ta: "Cho dù người phụ nữ kia là ai, chỉ cần cảnh sát muốn điều tra, kiểm tra camera hoặc đi điều tra trong phạm vi rộng, chắc chắn vẫn sẽ tra ra được, tất cả chỉ là vấn đề thời gian. Mọi người đều rất vất vả, vẫn mong bà có thể chủ động phối hợp."

Hơn nữa đối với hung thủ, có lẽ đây chính là một sự giải thoát. Giết người không phải áp lực ai cũng gánh chịu được.

Phòng tuyến tâm lý của lao công trở nên vô cùng mỏng manh, bà ta không còn kiên định với quyết định bản thân đưa ra. Trí tuệ và thái độ kiên quyết của Hà Xuyên Châu dễ dàng ảnh hưởng tới bà ta, khiến ý chí của bà ta dao động, chệch về hướng của mình hơn.

"Đừng sợ." Hà Xuyên Châu nói với bà ta: "Mọi việc sẽ qua thôi."

***

Trước khi trời tối, anh Hoàng sầm mặt quay lại.

Anh ấy cầm áo khoác, áo bên trong đã thấm ướt, dính chặt vào người, bên trên lấm tấm nước. Từ Ngọc ở bên cạnh còn thảm hơn, mặc dù quần áo không ướt nhưng hiển nhiên cũng đã bị hất một xô nước vào người, mái tóc dài, dày giờ đã bết dính vào nhau.

Từ Ngọc rùng mình, còn chưa đi vào đã đưa tay ra nhờ trợ giúp. Đồng nghiệp nhìn thấy vội vào phòng nghỉ tìm khăn lau ra đưa cho họ.

Thiệu Trí Tân chạy tới, kinh ngạc nói: "Sao vậy? Hai người bị ai cướp đồ sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!