Khi quay lại xe, Châu Thác Hàng mới hỏi: "Người đó là ai thế?"
"Trịnh Hiển Văn, một người…" Hà Xuyên Châu ấn huyệt thái dương, nói được một nửa thì đột nhiên dừng lại, không tìm được từ ngữ để hình dung chính xác về anh ta. Cô bình tĩnh lại, dùng nguyên lời miêu tả của anh Hoàng: "Là một người rất biết thao túng tâm lý."
Đội của họ không phụ trách vụ án của Trịnh Hiển Văn, Hà Xuyên Châu chưa từng được chiêm ngưỡng tài năng của anh ta. Nhưng theo lời đồn của những đồng nghiệp khác, đây có thể coi là một nhân tài, có cái miệng xuất quỷ nhập thần.
Anh ta có thể khiến bạn cam tâm tình nguyện tung tiền cho anh ta. Cho dù là người đã bị anh ta lừa một lần, bị anh ta chơi khăm, bạn cũng có thể chập mạch, tiếp tục mắc bẫy lần nữa.
Theo cách nói khoa trương của thầy Hà Xuyên Châu, nếu ông làm tiếp thị, biết có một người tài giỏi như Trịnh Hiển Văn, chắc chắn ông ấy sẽ chân thành mời anh ta tới làm cho mình, từ đó càng làm càng phát đạt, vươn tầm thế giới. Như vậy gia tộc họ Trịnh tạo ra thời đại lừa lọc mới sẽ không tồn tại nữa.
Nhưng nói một cách chính xác, Trịnh Hiển Văn không làm nghề tiếp thị, nói anh ta lừa người cũng không thỏa đáng mấy. Vì cho dù anh ta xúi giục người khác đầu tư, nhưng cửa hàng đó cũng có tiếng tăm.
Đáng tiếc toàn bộ kỹ năng của anh ta đều tập trung ở mồm mép hết, anh ta không có khả năng làm ăn, mở cửa hàng nào là cửa hàng đó đóng cửa. Anh ta lại là người ham ăn lười làm, không muốn làm việc, tới khắp nơi tìm người hợp tác. Sau nhiều lần thất bại, danh tiếng của anh ta trong giới vô cùng thảm hại.
Nhưng nếu phải nói anh ta hung hãn tới nhường nào thì lại rất khó.
Ngoại trừ cái miệng thường rước họa cho chính mình ra, Trịnh Hiển Văn không có hành vi bạo lực nào. Bình thường anh ta luôn hòa nhã với mọi người, muốn nhờ anh ta giúp thì chỉ cần không liên quan tới tiền nong, điều gì cũng dễ bàn bạc.
Hà Xuyên Châu quen anh ta là vì anh ta bị một người bạn từng hợp tác đánh cho nhập viện, hàng xóm đã báo cảnh sát cho anh ta.
Khi đó Trịnh Hiển Văn nằm bất động trên giường, nhưng lại chủ động phủi bỏ trách nhiệm cho đối phương, nói mình bất cẩn ngã từ trên cầu thang xuống, rồi gãy xương.
Anh Hoàng nói người như vậy mới đáng sợ. Khi Trịnh Hiển Văn tìm người tâm sự, câu nào cũng chân thành, khẩn khoản, ai không hiểu là rất dễ đi vào con đường anh ta đã vạch sẵn.
Trước đó anh ta phải vào tù là vì không biết bị chập mạch dây thần kinh nào, lại chạy tới một công ty túi da làm pháp nhân*.
*Pháp nhân là một tổ chức (một chủ thể pháp luật) có tư cách pháp lý độc lập, có thể tham gia vào các hoạt động kinh tế, chính trị, xã hội… theo quy định của pháp luật. Đây là một khái niệm trong luật học dùng để phân biệt với thể nhân (cá nhân) và các tổ chức khác.
Giờ Vương Cao Chiêm vừa ra tù, cũng có một khoản tiết kiệm, Hà Xuyên Châu lo ông ấy đã không tiếp xúc với xã hội quá lâu, bị Trịnh Hiển Văn lừa rồi đầu tư công cốc.
Châu Thác Hàng nghe cô giới thiệu ngắn gọn về quá khứ huy hoàng của Trịnh Hiển Văn, anh không hỏi hoang mang, sững sờ hỏi: "Tại sao anh ta không tìm công việc đàng hoàng?" Nếu không chắc giàu lâu rồi.
Hà Xuyên Châu nói: "Anh ta không thích học, tốt nghiệp cấp hai là lao vào đời, không có văn hóa, lại quen cái thói nhàn hạ. Nếu như anh ta muốn tìm một công việc đàng hoàng, mẹ anh ta cũng không tức tới chết."
Hà Xuyên Châu thắt dây an toàn vào, nói: "Cũng muộn rồi, đi làm trước đã."
***
Anh Hoàng vừa tới đồn cảnh sát đã có người tới báo cục trưởng Phùng tìm anh ấy.
Anh vừa đi vào văn phòng, cục trưởng Phùng lập tức tắt máy. Thấy anh xuất hiện, bà lấy một tập tài liệu trên bàn đưa cho anh: "Chiều nay người của công an thành phố sẽ tới, cậu chọn mấy người đi."
Gân xanh trên trán anh Hoàng giật liên tục, anh ấy hỏi: "Làm gì?"
Cục trưởng Phùng không cả ngẩng đầu lên: "Lập tổ chuyên án."
Anh Hoàng bực bội: "Làm gì tới mức đó? Cũng đâu phải vụ án giết người tàn ác gì đâu? Chỉ đạo giám sát, điều tra chút là được, lại còn cần người của công an thành phố tham gia điều tra cùng sao?"
Cục trưởng Phùng ngẩng đầu lên, đặt đồ trong tay lên mép bàn, thở dài, khuyên nhủ: "Cậu cũng biết đấy, lần trước dư luận bị đẩy lên cao, mặc dù cuối cùng kết quả xử lý cũng ổn, nhưng ngộ nhỡ có chuyện gì thì sao? Vợ Hàn Tùng Sơn còn chưa tới, tối qua bà ta gọi tố cáo với bên trên, nói trong đồn chúng ta có người có mâu thuẫn với Hàn Tùng Sơn, bà ta không tin vào trình độ giải quyết án của chúng ta.
Ai không sợ tình huống này chứ?"
Hai ngày nay bà ấy lo như đứng trên đống lửa, mồm miệng khô khốc.
"Hơn nữa một chuyện của Đào Tiên Dũng có thể khiến cư dân mạng đứng về phía chúng ta, nhưng nếu như chuyện thứ hai, thứ ba như vậy xảy ra thì sao? Chúng ta tự biết rõ, tất cả đều vô dụng thôi." Cục trưởng Phùng thấy sắc mặt anh ấy hòa hoãn hơn nhiều, bà nói: "Chúng ta nhất định phải nhanh chóng phá được vụ án này."
Trong lòng anh Hoàng bùng lên ngọn lửa gian ác, anh ấy không muốn nói gì, cầm tài liệu đi, kìm nén cảm xúc của mình, giọng điệu cứng ngắc: "Chúng tôi cũng muốn nhanh chóng phá án."
Cục trưởng Phùng đề cập tới thời gian: "Ba ngày được không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!