Chương 42: (Vô Đề)

Hà Xuyên Châu vẫn nhớ những gương mặt xuất hiện trước ống kính, khi vén bức màn ký ức ra, mọi thứ còn rõ ràng hơn cô nghĩ, từng giấc mộng xưa cũ dần dần hiện về.

Khoảng thời gian Hà Húc vừa mất, ngày nào Hà Xuyên Châu cũng qua lại giữa trường học và nhà, trên đường đi cô hay nhìn thấy bóng dáng của họ.

Họ ngồi bên đường hoặc quanh quẩn trên phố, thấy Hà Xuyên châu sẽ cười hỏi: "Cháu ăn cơm chưa?"

Thông thường Hà Xuyên Châu chỉ gật đầu, vô cảm đi qua họ. Bây giờ nghĩ lại mới thấy, có lẽ khi đó họ đang quan tâm cô.

Đây như là món quà đặc biệt mà Hà Húc để lại cho cô. Đọc Full Tại

Sắc trời trong video mang theo lớp bụi dày đặc, rõ ràng là trưa nhưng nhìn lại như hoàng hôn.

Bên ngoài đã nổi gió, có người ôm mặt, ngẩng đầu nhìn lên trời cao, có lẽ vài giọt mưa li ti đã hững hờ bay tới.

Video này rất hot, có rất nhiều đơn vị truyền thông và trang page đua nhau chia sẻ, chủ đề "Ý dân" nhanh chóng leo lên hot search.

Cuối cùng trong vô vàn tin tức, cư dân mạng đã biết được nguyên nhân cái chết của Hà Húc. Họ đưa ra lời cảm khái tiếc thương, biểu đạt chút hơi ấm của xã hội.

"Thì ra người họ Hà này cứu người nên mới hy sinh sao? Trước đó mắng ông ấy khó nghe vậy, tôi còn tưởng ông ấy độc ác vô biên, không chịu được lời dèm pha của xã hội nên mới tự tử."

"Cảnh sát chết 10 năm trước, giờ vẫn còn nhiều người nhớ như vậy, xem ra con người ông ấy cũng ổn."

"Vậy nên người đăng video trước đó thật sự là con trai ông chủ Quang Dật sao? Ngay cả một cảnh sát đã chết 10 năm cũng không tha? Nói gì đi nữa ông ấy cũng cứu mẹ cậu ta mà? Thế mà kêu là sợ hãi nên tự sát?"

Hà Xuyên Châu biết, sự đồng tình của cư dân mạng là sự đồng tình thật, ý tốt cũng là thật, nhưng trong vẻ bận rộn của cuộc sống ẩn giấu quá nhiều hơi ấm, lòng đồng cảm này chỉ như chuồn chuồn đạp nước, không kéo dài bao lâu.

Cô đọc hai trang bình luận rồi thoát ra, khi hoàn hồn lại mới thấy văn phòng vô cùng tĩnh lặng, ai nấy đều nín thở, nhìn nhau, tìm thời cơ lên tiếng. Mãi cho tới khi Từ Ngọc lên tiếng trước, sự im ắng này mới kết thúc.

"Đội trưởng Hà."

Hà Xuyên Châu nhìn cô ấy, Từ Ngọc căng thẳng đứng thẳng dậy, gượng cười: "Mọi người sẵn sàng lên tiếng cho chú, chứng tỏ chú thật sự là một cảnh sát rất tốt."

Những người còn lại lập tức phụ họa: "Đúng vậy!"

"Như đội trưởng Hà của chúng ta vậy, ngoài lạnh trong nóng."

"Chắc chú là người ngoài lạnh trong nóng."

"Tôi nói này, các người sao vậy? Không phải bình thường biết nịnh bợ lắm sao? Sao hôm nay không phát huy được gì thế?"

"Cậu nói gì vậy hả? Đó là những lời thật lòng đấy, Trí Tân còn biết ăn nói hơn cả cậu."

"Mặc dù tên nhóc Đào Duệ Minh làm chuyện không hay, nhưng lần này cũng coi như tự đập đá vào chân mình, cho chú một cơ hội lấy lại danh dự, để chúng ta biết chú là một cảnh sát xuất sắc."

Hà Xuyên Châu luôn có hình tượng lạnh lùng, nghiêm chỉnh, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy khó gần.

Cô hiếm khi giải thích cho hành động của mình, đa số đều chỉ làm không nói gì. Từ trước tới giờ, cô chưa bao giờ chia sẻ về cuộc sống của mình, xa cách tới nỗi khiến người ta khó tiếp cận.

Rõ ràng mới theo nghề sáu năm, nhưng cuộc sống và thói quen của cô đều âm u tới lạ, không tìm được chút sức sống nào của người trẻ tuổi. chỉ có người hợp tác lâu với cô mới biết, rất nhiều lúc cô sẽ mềm lòng, bực bội, chỉ là không biết tại sao cô lại phải kìm nén cảm xúc ghê vậy, ngoài mặt tỏ ra tĩnh lặng như nước.

Sau khi chuyện của Hà Húc bị lộ, rất nhiều chuyện không thể giải thích đều trở nên có đầu có đuôi.

Hà Xuyên Châu luôn mạnh mẽ, sắc bén, thậm chí là kiên cường như trong tưởng tượng của họ. Thế nhưng họ đã đột nhiên nhận ra, sự lạnh lùng thường ngày của cô là do kìm nén nỗi đau sau bao năm tháng dài đằng đẵng.

Một thanh niên vỗ tay, nhiệt tình mời: "Hay là đội trưởng Hà nói vài câu đi?"

Mọi người lần lượt vỗ tay cổ vũ, che giấu đi sự mất bình tĩnh đang trực trào trong lòng.

"Tôi nói vài câu?" Hà Xuyên Châu nghiêng người nhìn anh ấy: "Mọi người chắc chắn muốn nghe chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!