Khi còn nhỏ Giang Chiếu Lâm vừa lùn vừa gầy, vậy nên anh ấy còn có biệt danh là bộ xương.
Nhà anh ấy rất nghèo. Bố bại liệt phải nằm trên giường, mẹ lao động quá độ nên cũng mang bệnh, cứ có tiền là đổ hết vào việc mua thuốc, đương nhiên không thể quan tâm, chiều chuộng anh ấy được.
Bố anh ấy nghĩ trường của Giang Chiếu Lâm sẽ lo việc ăn uống nên hiếm khi quan tâm tới cuộc sống hàng ngày của con trai. Nhưng thật ra trường cấp hai của bọn họ chỉ cung cấp cơm trưa miễn phí cho học sinh có hoàn cảnh khó khăn.
Giang Chiếu Lâm không dám nói thật với bố mẹ, anh thường mang hoa quả và thịt ở trường về nhà, còn mình ăn cơm trắng với canh rong biển cho qua ngày.
Hoàn cảnh khốn khó khiến anh ấy trưởng thành quá sớm, hơn mười tuổi Giang Chiếu Lâm đã chín chắn hơn cả Thiệu Trí Tân hơn hai mươi tuổi.
Anh ấy luôn mang dáng vẻ thân thiện, dễ tính, luôn mỉm cười với mọi người. Cho dù bị người ta lạnh nhạt, khinh thường, anh ấy cũng làm như không hiểu gì, ngược lại còn vui vẻ nói "cảm ơn" hoặc "xin lỗi", dường như bẩm sinh anh đã thiếu mất dây thần kinh tổn thương.
Ban đầu thành tích học tập của Giang Chiếu Lâm không tốt, anh không thích học, nhưng tay chân nhanh nhẹn, mồm miệng ngọt xớt, giỏi nịnh nọt bạn bè và phụ huynh của họ, qua lại với tất cả mọi người, luôn dịu dàng hỏi thăm họ để cuối tuần hoặc trong kỳ nghỉ anh có thể giả vờ tình cờ gặp mặt rồi tới nhà họ ăn chực.
Có lần khi giúp bố ra ngoài tắm nắng, anh đã bị thương, lăn từ trên cầu thang xuống, bị ống nước đè lên người, không cử động được.
Hà Húc nhận được điện thoại báo án lập tức đưa anh tới bệnh viện.
Sau khi Giang Chiếu Lâm tỉnh lại, đầu vẫn còn bó băng gạc, anh cười hi hi nói với ông: "Chú, cháu hơi đói."
Hà Húc nâng mặt anh lên, lộ ra vẻ bi thương.
Từ đó về sau, đối tượng ăn chực cơm của Giang Chiếu Lâm đã có thêm một người nữa.
Hà Húc nạp tiền vào thẻ cơm cho anh, đi tìm hiệu trưởng trường họ, phản ánh tình hình đặc biệt của anh. Sau nhiều lần bàn bạc, trường quyết định tăng thêm hỗ trợ kinh tế cho Giang Chiếu Lâm, để anh có thể thực hiện ước mơ ngày ba bữa no đủ.
Bố mẹ Giang Chiếu Lâm đều không biết chữ, đối với họ, hiệu trưởng là một nhân vật lớn, lúc đó chính Giang Chiếu Lâm mới biết thì ra chuyện này còn có thể bàn bạc.
Hà Húc giải quyết vấn đề nan giải nhất của anh lúc bấy giờ, trong mắt anh, ông cũng trở thành một người đặc biệt.
Anh tự động gọi Hà Húc là bố nuôi, gọi Hà Xuyên Châu là chị.
Thật ra hai người họ không học cùng một trường, cũng không cùng một khối, lúc gặp mặt thật sự là vào những dịp lễ tết. Giang Chiếu Lâm sẽ chủ động tới tìm họ, dọn dẹp nhà cửa, xới đất trồng rau ngoài ban công cho họ.
Người anh thân thiết nhất có lẽ chính là Đào Tư Duyệt cùng lớp.
Đối với Giang Chiếu Lâm, Hà Húc là một trưởng bối thay đổi thái độ sống của anh ấy, còn Đào Tư Duyệt chính là người đồng cam cộng khổ, nương tựa vào nhau để sống của anh.
Khi họ quen nhau, Đào Tiên Dũng còn chưa phất lên, ông ta vừa mở công ty, thu được ít tiền. Có lẽ do Giang Chiếu Lâm biết lấy lòng người khác, khiến Đào Tư Duyệt cảm thấy anh thân thiết, do vậy cô ta có gì cũng mang đi tiếp tế cho Giang Chiếu Lâm hết.
Thậm chí về sau cô ta đã cắt tóc của chính mình, bán đi lấy tiền sinh hoạt phí cho Giang Chiếu Lâm.
Hai học sinh không có nguồn kinh tế, ngày nào cũng túm tụm lại nghĩ xem nên ăn no kiểu gì, kiếm tiền thế nào. Sự ràng buộc khó nói ấy có khi còn sâu đậm hơn người nhà.
Hà Xuyên Châu biết khi Giang Chiếu Lâm qua lại với người khác, anh sẽ dùng kỹ năng nhiều hơn là sự chân thành, nhưng tất cả đều do hoàn cảnh trưởng thành của anh quyết định.
Anh ấy giỏi ăn nói, được mọi người yêu quý, nói chuyện như phết mật vào miệng. Ngoài mặt trông anh nhiệt tình, nhưng thực tế lại rất khó để kéo gần khoảng cách với anh, anh luôn cảnh giác với tất cả mọi người.
Đối với anh ấy, Đào Tư Duyệt và Hà Húc là sự tồn tại đặc biệt. Anh giới thiệu mọi người làm quen với nhau, mong có thể có được nhiều bạn hơn, để một ngày nào đó mình có thể độc lập, báo đáp những người đã đối tốt với mình.
Vậy nên sau khi Hà Húc xảy ra chuyện, Giang Chiếu Lâm khó xử khi phải đứng giữa hai người.
Anh ấy không thể từ bỏ Đào Tư Duyệt, lúc đó lại cảm thấy có lỗi với Hà Xuyên Châu, kỹ năng xã hội không có tác dụng vào thời khắc quan trọng này, lại do dự không quyết, không đưa ra được quyết định sẽ giúp bên nào.
Hà Xuyên Châu không oán hận anh ấy, cô chỉ cảm thấy không cần thiết.
Cô không cần phải nhất quyết làm bạn với người này, càng không thích vì anh ấy mà qua lại, dây dưa với Đào Tư Duyệt.
Lúc đó cô rất tiêu cực, không thể luôn tỏ ra hòa nhã với anh ấy, cho dù Giang Chiếu Lâm giả vờ rất hoàn hảo, cô không biết nên giải quyết mối quan hệ giữa mình và anh thế nào nên đã không quan tâm tới nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!