Chương 29: (Vô Đề)

Tay phải của Châu Thác Hàng bị gậy sắt đập vào, sau khi cơn đau lúc đầu dần tan đi, anh có nói mình không sao, nhưng cánh tay đã sưng đỏ lên. Hà Xuyên Châu không yên tâm, khuyên anh vài câu lại không được, do vậy cô dứt khoát bảo Trần Úy Nhiên qua cưỡng chế anh đi.

Tài xế Trần lại phát huy sự nhiệt tình của một người anh em tốt. Anh ấy cạn lời, kéo ông thần này tới bệnh viện khám. Khi đi anh ấy còn lẩm bẩm, bà nội 90 tuổi của anh ấy cũng không khiến anh ấy hao tâm tổn sức như vậy.

Trong đồn cảnh sát, bốn tên mặt mày sầm xuống đứng xếp hàng bên tường, không nói lời nào.

Khi chúng tháo khẩu trang ra, mọi người mới biết chúng đều là những thanh niên hơn 20 tuổi, đã bị bắt nhưng vẫn cứng đầu, kiêu ngạo, hống hách. Đây thật sự là những người thiếu sự dạy dỗ của xã hội.

Hà Xuyên Châu bê ghế ngồi đối diện, cười như không cười nhìn họ. Ánh mắt âm u đảo qua đảo lại mấy vòng, cuối cùng dừng lại trên người thanh niên tóc vàng.

Mấy cảnh sát bên cạnh không hiểu gì, nhưng họ tin mắt nhìn của đội trưởng đội hình sự, cho nên đã dẫn người thanh niên đó vào phòng thẩm vấn. Ai cũng tưởng tối nay vô tình bắt được con cá lớn, biết đâu phía sau đám nhóc này là tổ chức không thể để người khác biết.

Không thể trông mặt mà bắt hình dong được.

Bị bốn, năm đôi mắt nhìn chằm chằm, người thanh niên tóc vàng không khỏi sợ hãi, sát khí trên người tan đi hẳn, sự kiêu ngạo lúc đầu hóa thành lo lắng, sợ hãi.

Hà Xuyên Châu cười, giọng nói không mấy vui vẻ: "Gan to gớm nhỉ, biết tôi là ai không?"

Bốn người nhịn cơn tức, nghĩ bụng sẽ giữ im lặng.

Hà Xuyên Châu nói: "Báo cho người nhà, trường học và nơi làm việc của họ."

Bốn người vẫn không tỏ ra hoảng loạn.

Hà Xuyên Châu suy tư, nói chậm lại, gật đầu: "Không quan tâm hả? Bốn người các cậu là cô nhi hay liên minh của độ tuổi phản nghịch? Người nhà không quản thúc các cậu sao?"

"Xí."

Một người nghiêng đầu, tức giận kêu lên một tiếng, không coi Hà Xuyên Châu ra gì.

Cảnh sát trong đồn cảnh cáo: "Ngoan ngoãn cho tôi!"

Hà Xuyên châu: "Muốn ăn cơm tù thật ra không cần rắc rối thế."

Thanh niên ngoài cùng bên trái hống hách nói: "Cô đừng dọa bọn tôi, chúng tôi không phải người mù pháp luật. Chúng tôi không ra tay nặng, cùng lắm là bị nhốt nửa tháng, phạt một, hai nghìn tệ thôi! Hơn nữa chúng tôi không hề biết cô là cảnh sát!"

"Không biết?" Hà Xuyên Châu nhìn người đó, khóe môi đang cười nhưng ánh mắt lại lạnh toát: "Vậy các cậu mai phục ở cổng nhà tôi làm gì? Cướp giật sao?"

Mấy người bắt đầu giả ngốc: "Chúng tôi không muốn đánh cô, chúng tôi đánh nhầm người thôi."

Giọng điệu của Hà Xuyên Châu nghe có vẻ rất kiên nhẫn, nếu không nhìn mặt cô, người khác sẽ cảm thấy cô chỉ đang nói chuyện gia đình: "Vậy các cậu định đánh ai?"

Người thanh niên cố tình tỏ ra khoa trương, lắc đầu, hằn học nói: "Đánh lẫn nhau đó, chúng tôi định cọ xát trong nội bộ thôi."

Cảnh sát đứng cạnh tức tới bật cười.

Họ đã gặp rất nhiều người ngứa đòn, nhưng lần nào cũng cảm thấy chán ngấy, không ngờ đám thanh niên này lại luôn mang tới "bất ngờ" cho họ.

Hà Xuyên Châu cúi đầu kiểm tra điện thoại, ngón tay lướt màn hình, thản nhiên nói: "Thì ra là người ở quán bar Duệ Minh hả? Xem ra quán bar này có vấn đề. Gần đây trị an của thành phố A được quản lý rất nghiêm ngặt, đi tuần, kiểm tra, gì cũng có, theo lý mà nói phải thường tới đó kiểm tra mới đúng."

Cô ngả người ra sau, vắt chân lên, dáng vẻ lười biếng, chậm rãi nói: "Nếu phía cảnh sát đưa ra thông báo có bốn nhân viên của quán bar này nửa đêm kết bè kết phái đi báo thù cảnh sát, không biết sau này khách khứa còn dám tới đó không ta?"

Đào Tiên Dũng xuất thân từ nông thôn, khi đó vẫn chưa thịnh hành việc càn quét các động bán dâm và tội phạm, không dễ lăn lộn trong giới ngầm như bây giờ, đưa theo mấy người đi kè kè bên cạnh là điều vô cùng dễ dàng.

Có lẽ mấy người này và Đào Duệ Minh cũng có mối quan hệ như vậy.

Đào Duệ Minh tìm đại vài chức vị, trả lương cho họ, bảo họ đi theo mình, kết giao bạn bè, anh em.

Nhưng hiển nhiên Đào Duệ Minh vẫn còn quá trẻ, kết bè lũ với đám người không ra gì này không phải lựa chọn sáng suốt, suy cho cùng vẫn chỉ là đám côn đồ còn chưa tốt nghiệp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!