Hà Xuyên Châu đánh mấy chữ, đầu tiên là "Không cần", sau đó là "Chưa biết nữa", nhưng khi nghĩ lại cô thấy mình không thể trả lời rõ ràng vậy được, thế là cô lại xóa đi.
Cô đột nhiên không nghĩ ra nên nói gì nên tạm thời đặt điện thoại sang một bên.
Sắp tới giờ tan làm, chủ đề nói chuyện của mấy người anh Hoàng đã chuyển tới việc team building từ lúc nào. Họ đang bàn xem làm thế nào để tiết kiệm tiền nhất, hoặc dứt khoát không cần tiền hỗ trợ luôn, tối đa hóa việc thúc đẩy mối quan hệ hài hòa giữa các đội.
Anh Hoàng chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, muốn để Thiệu Trí Tân cảm nhận thêm sự dịu dàng của đội trưởng Hà, thế là anh ấy xúi cậu tới hỏi ý kiến Hà Xuyên Châu.
Một lúc sau, có lẽ nhận ra thật ra Hà Xuyên Châu không đáng sợ như lời đồn, Thiệu Trí Tân từ chối mãi không được, cuối cùng vẫn rón rén tới gần, vểnh tai lên nghe ngóng, người nghiêng sang một bên, tư thế sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.
"Đội trưởng Hà, cô thích ăn thịt nướng không?"
Giọng Hà Xuyên Châu lười nhác: "Không."
"Ừm…" Thiệu Trí Tân lại hỏi: "Vậy cô có thích xem phim không?"
Hà Xuyên Châu vẫn nhìn màn hình: "Không thích."
Thiệu Trí Tân "ồ" một tiếng, chẳng mấy chốc đã lộ nguyên hình nhút nhát, cậu quay người đi về phía chỗ của mình. Đi được một nửa cậu lại tò mò, quay lại hỏi tiếp: "Tôi không có ý nói cô có sở thích xấu gì đâu. Cô thích đánh bài không?"
Cuối cùng Hà Xuyên Châu đã ngẩng đầu lên, cô nhìn cậu ấy, tròn vành rõ chữ đáp: "Không."
Thấy Thiệu Trí Tân vẫn còn định nói, cô mất kiên nhẫn: "Cuộc sống của tôi rất nhạt nhẽo, cậu còn gì muốn hỏi không?"
Thiệu Trí Tân nổi hết da gà, vì muốn bảo toàn tính mạng nên cậu ra sức lắc đầu.
Hà Xuyên Châu nhả mấy chữ: "Biến."
"Rõ!" Thiệu Trí Tân vội quay về chỗ của mình. Đọc Full Tại
Anh Hoàng đột nhiên nói: "Ấy đồng chí Hà Xuyên Châu, người trẻ tuổi mà, thi thoảng cũng phải buông xõa chút chứ. Sao cô nhẫn tâm nhìn bạn cô chăn đơn gối chiếc thế được?"
Nói xong anh ấy thấy Thiệu Trí Tân nhìn mình bằng ánh mắt ai oán, trong mắt viết đầy mấy chữ tủi thân, anh ấy phê bình: "Mấy lựa chọn vừa nãy cậu hỏi cũng có vấn đề."
Thiệu Trí Tân nghĩ, không phải sở thích bình thường của người trần phàm thế tục đều là mấy cái đó sao? Cùng lắm là thêm chơi game thôi, vấn đề là Hà Xuyên Châu không giống người có sở thích đó, cậu chột dạ học hỏi: "Mong đại ca chỉ dạy."
Anh Hoàng chỉ Hà Xuyên Châu, lại chỉ cậu ấy, khéo léo đáp: "Cậu toàn hỏi những thứ phải làm với nhiều người."
Anh ấy nhấn mạnh vào chữ đầu tiên, Thiệu Trí Tân chưa hiểu gì, Từ Ngọc vẫn phản ứng nhanh hơn, cô ấy đau buồn tiếp lời: "Tôi không xứng!"
Hà Xuyên Châu yên lặng quan sát màn biểu diễn của họ, nghe thấy mấy người họ giả khóc, cô khẽ cười: "Sau khi tan làm tôi còn có việc."
Anh Hoàng rướn cổ lên hỏi: "Vậy mai thì sao?"
Hà Xuyên Châu nghĩ một lúc, soạn tin nhắn trả lời Châu Thác Hàng.
Hà Xuyên Châu: "Tan làm tôi nói với anh sau."
Một tay cô cầm điện thoại, nói: "Nếu mai không có gì việc gì đột xuất thì được."
Bản thân anh Hoàng cũng không ngờ mọi chuyện sẽ thuận lợi thế, dù sao Hà Xuyên Châu cũng rất ít tham gia những buổi tụ tập riêng tư như này, cô luôn chiến đấu như một bộ máy móc. Anh ấy vỗ tay, hào hứng nói: "Các anh em, mời đội trưởng Hà thanh toán cho chuyến team building lần này thôi!"
Từ Ngọc hoan hô.
Văn phòng yên tĩnh chẳng được bao lâu, điện thoại trên bàn đã rung lên. Tin nhắn của Châu Thác Hàng và Trần Úy Nhiên lần lượt tìm tới.
Châu Thác Hàng nhắn đơn giản: "Được."
Trần Úy Nhiên gửi một bức ảnh cho cô, trong ảnh là một nhóm người vây quanh bàn tiệc, nâng ly chúc mừng, bầu không khí có vẻ vô cùng náo nhiệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!