Chương 17: (Vô Đề)

Hà Xuyên Châu cầm bánh bao tới, thấp giọng hỏi: "Cô ăn không?"

Viên Linh Vân không động đậy, chỉ nghi hoặc ngẩng đầu nhìn cô.

"Ăn đi, muộn vậy rồi, cảnh sát cũng không vô tình vậy đâu, đói thì làm được gì chứ?" Hà Xuyên Châu đổi cho cô ta món khác: "Hay cô thích ăn đồ chay?"

Bình thường buổi tối Viên Linh Vân không ăn cơm, nhưng tay Hà Xuyên Châu luôn lơ lửng trước mặt cô ta, khiến cô ta ma xui quỷ khiến thế nào lại nhận lấy.

Hà Xuyên Châu đi vòng ra sau bàn, nhìn bản thân phản chiếu trên màn hình máy tính, cô thì thầm: "Vừa nãy tôi có ngủ một lúc, tóc tai hơi rối, cô đừng để ý. Mỗi lần xảy ra án mạng chúng tôi đều không được ngủ."

Viên Linh Vân cắn một miếng bánh bao nhỏ. 

Đồ ăn vừa được hâm nóng lại, bên trong vẫn bốc ra khói trắng. Do quá nóng nên cô ta chưa nếm ra được vị gì.

Anh Hoàng vừa rời đi, căn phòng thẩm vấn chợt trở nên tĩnh lặng, thoáng chốc trong phòng chỉ có tiếng thổi và nhai đồ ăn của cô ta.

Hà Xuyên Châu lười nhác ngồi lên ghế, tìm tư thế thoải mái nhất, sau đó cúi đầu nghịch điện thoại, vẻ ngoài như không quan tâm tới người đối diện có phải một kẻ tình nghi hay không.

Từ Ngọc nằm bò lên bàn, ngáp ngắn ngáp dài.

Viên Linh Vân ăn rất từ tốn, tới khi cô ta kết thúc bữa ăn đêm, hai người đối diện vẫn không có dấu hiệu bắt đầu công việc.

Chỉ có Từ Ngọc đang xem lại ghi chép thẩm vấn trước đó.

Một lát sau, Hà Xuyên Châu khua tay, hỏi: "Cô ta nói gì rồi sao?"

Từ Ngọc bi thương nói: "Cô ta chẳng nói gì cả."

Hà Xuyên Châu gật đầu, khi nghe được mấy lời từ đợt thẩm vấn trước, cô đã biết được kết quả.

Đối với người trẻ tuổi bình thường, thái độ cứng rắn sẽ có tác dụng rất tốt. Chỉ dựa vào gương mặt của anh Hoàng đã giúp anh ấy nắm trong tay vô vàn lợi thế, cộng thêm mấy lời dọa nạt nữa, kẻ tình nghi có thể dễ dàng đầu hàng.

Đáng tiếc Viên Linh Vân không thuộc kiểu người đó.

Cô ta trẻ trung, hướng nội, được giáo dục tốt, tuân thủ các quy tắc xã hội, trông rất giống kiểu người dễ đối phó. Không hiểu sao Hà Xuyên Châu lại cảm thấy cô ta như một đống tro tàn, không châm lửa lên nổi, trong người cô ta có một dòng chảy tiêu cực, thoái trào không bờ bến.

Hà Xuyên Châu vẫn nhìn chằm chằm màn hình, sau khi đọc xong tin nhắn trong nhóm, cô chuyển sang giao diện khác.

Phía trên có một tin nhắn chưa đọc, là Châu Thác Hàng gửi, anh hỏi cô tan làm chưa.

Hà Xuyên Châu nhắn lại: "Tôi đang tăng ca."

Gửi tin nhắn xong cô mới nhìn Viên Linh Vân, thái độ bình thản buôn chuyện với cô ta: "Tôi tưởng cô và Lưu Quang Dục sống nương tựa vào nhau, nhưng khi cô nghe thấy Lưu Quang Dục giết người vì mình, hình như cô không hề cảm thấy cảm động. Cô xem, có phải giữa cô và anh ta có hiểu lầm gì không? Tôi cảm thấy thật ra anh ta rất quan tâm cô."

Viên Linh Vân cảm thấy câu hỏi này rất kỳ lạ, cho dù là cảnh sát hình sự có phong cách riêng biệt cũng không nên nói câu "Cô và hung thủ có cần hiểu nhau thêm nữa không" trong lúc thẩm vấn.

Lần này cô ta không trả lời là vì cô ta thật sự không biết nên trả lời thế nào.

Hà Xuyên Châu không bận tâm tới sự im lặng của cô ta, chỉ cười lịch sự như đang thật sự nói chuyện phiếm giết thời gian với cô ta: "Cô có thể nghỉ ngơi lát, tôi đang đợi người."

Viên Linh Vân hỏi: "Cô đang đợi ai?"

Hà Xuyên Châu cho cô ta xem màn hình điện thoại, bên trong là bức ảnh cổng cục công an, chú bảo vệ gác cổng đang giơ tay hình chữ V, nở nụ cười rạng rỡ.

Viên Linh Vân khó hiểu: "Là sao?"

"Page của tiệm sách các cô." Hà Xuyên Châu nói: "Tôi nhờ nhân viên của tiệm cô đăng một bức ảnh, trên các tài khoản xã hội khác cũng ghim bức ảnh này."

Viên Linh Vân phì cười: "Có tác dụng gì sao? Khiến tất cả mọi người đều biết tôi bị bắt sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!