Từ Ngọc lập tức sắp xếp lại lời khai của lao công.
Lần lấy lời khai đầu tiên, bà ta nói mình không quen Đào Tiên Dũng.
Lần thứ hai, khi gặp Hà Xuyên Châu, bà ta đã chứng thực sự tồn tại của Viên Linh Vân, đồng thời ngầm thừa nhận đối phương và Đào Tiên Dũng có mối quan hệ nam nữ bất thường. Phía cảnh sát có thể đoán ra được, vụ án sẽ không tách khỏi ba chữ tiền, tài, sắc.
Lần thứ ba khi phác họa nhân vật, bà ta miêu tả rất lờ mờ vẻ ngoài của Viên Linh Vân. Mặc dù có được một phần chứng cứ, nhưng dường như lại chẳng có tác dụng gì.
Còn một vài chi tiết chưa giải quyết nữa.
Ví dụ lần đầu tiên nhìn thấy thi thể, bà ta đã ngầm thừa nhận Đào Tiên Dũng bị giết.
Tất cả manh mối bà ta có đều nghiêng về việc Viên Linh Vân là hung thủ.
Nếu không phải cảnh sát lấy được camera từ chỗ Châu Thác Hàng, lần mò được tới Lưu Quang Dục, rất có khả năng sau khi điều tra được một khoảng thời gian, cảnh sát chỉ tra ra được Viên Linh Vân chứng minh được bản thân không ở hiện trường.
Tới lúc đó đúng là bỏ qua quá nhiều chi tiết quan trọng, hậu quả khó lường.
Từ Ngọc suy sụp xoa mặt, khi nhìn người phụ nữ phía trước lần nữa, cô ấy cảm thấy vô cùng xa lạ.
Vẻ chán nản, cô đơn gối chiếc, gần đất xa trời trên người bà ta quá đỗi chân thật, hình tượng tự hành hạ mình, đêm đêm chìm trong áy náy giữa việc mưu sinh và lương thiện quá đỗi sâu sắc, vậy nên Từ Ngọc mới vô thức tin lời bà ta nói.
Nhưng theo tiến trình bình thường, cô ấy cũng nghi ngờ Viên Linh Vân như vậy.
Lao công không dám nhìn hai người, bất an ngồi tại chỗ trước ánh nhìn chằm chằm của Hà Xuyên Châu. Bà ta thở hắt một hơi, nói với cô: "Thật ra lời tôi nói với cô đều là sự thật."
Hà Xuyên Châu tin điều này.
Một người phụ nữ trung niên bình thường không thể có khả năng nói dối siêu đẳng, không để lộ chút sơ hở nào trước mặt bao cảnh sát hình sự như thế.
Kẻ lừa đảo dày dặn kinh nghiệm sẽ biết nói dối đan cài sự thật, lợi dụng thật giả lẫn lộn đó để khiến người ta buông lỏng cảnh giác.
Lao công không giỏi bịa ra một tràng những lời nói dối như vậy, thế là bà ta đã che giấu, không nói, mặc cho cảnh sát hiểu lầm.
Hà Xuyên Châu đưa tay về phía Từ Ngọc. Từ Ngọc đang chìm đắm trong cơn đau bị lừa dối, cô ấy nhìn chằm chằm lao công, dường như muốn nhìn thấu con người này. Mãi cho tới khi Hà Xuyên Châu lên tiếng nhắc một câu "Ảnh của Lưu Quang Dục", cô ấy mới hoảng loạn tìm đồ.
Lao công cầm góc ảnh, gật đầu.
Vẻ ngoài của Lưu Quang Dục không quá đại chúng. Cằm bên phải có một vết sẹo không rõ lắm nhưng rất dài, kéo dài từ chỗ cổ tới cằm dưới, dài khoảng một ngón tay. Khóe môi mím chặt và đôi mắt ba phần lòng trắng liên tục liếc nhìn lên trên khiến anh ta trông rất kiêu ngạo, cố chấp lúc không cười. Xương bả vai thẳng, sống mũi cao, nhỏ, để đầu đinh, nhưng vẫn đẹp trai đúng theo tiêu chuẩn của mọi người.
Hà Xuyên Châu nhận lấy bức ảnh, quan sát tỉ mỉ gương mặt của người đàn ông, dường như cô không hề tức giận khi bị lừa, thái độ vẫn ôn hòa như cũ: "Bà và Lưu Quang Dục có quan hệ gì?"
Lao công nói: "Tôi và anh ta không có quan hệ gì."
Từ Ngọc nổi cáu: "Lần nào bà cũng nói vậy, tôi còn tin bà được sao? Bà lừa tôi nhiều lần lắm rồi."
Hà Xuyên Châu hỏi: "Hai người quen nhau thế nào? Sao bà lại giúp anh ta?"
Lao công ôm cánh tay, có lẽ vì trong phòng hơi lạnh, bà ta mất tự nhiên hỏi: "Tôi có thể uống nước không?"
Từ Ngọc đi vào nhà bếp, cầm bình nước nóng lên, thấy bên trong còn nước nên cô ấy đã rót vào cốc.
Lòng bàn tay cảm nhận được sự ấm nóng, lại được chạm vào đồ vật thật sự khiến dây thần kinh căng như dây đàn của lao công đã buông lỏng hơn. Bà ta nhận được cảm giác an toàn tới đáng thương từ một cốc nước nóng.
Bà ta nhìn miệng cốc nhỏ hẹp, năm ngón tay đan chặt vào nhau, cổ họng khô tới đau rát, nhưng bà ta vẫn không uống nước, hồi tưởng lại: "Vào tháng trước, chập tối, lúc làm việc xong, đi xe bus về nhà, khi đó trời đã tối rồi."
Hai nơi khá xa nhau, xe bus không thể đi thẳng tới nơi. Lưu Quang Dục luôn lén theo sau bà ta, trong lúc bà ta đổi chuyến xe, anh ta đột nhiên kéo bà ta vào một góc không người, dùng dao kề lên cổ bà ta.
Lưu Quang Dục có vẻ ngoài vạm vỡ, chỉ dùng một tay đã có thể khống chế bà ta. Lao công sợ tới run rẩy, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!