Chương 13: (Vô Đề)

Thật ra Châu Thác Hàng có ấn tượng mạnh hơn về đoạn ký ức phía sau. Mọi thứ tựa như có con dao sắc bén cứa qua, mỗi một đường đều sâu hoắm, tạo nên một lỗ đen vô cùng vô tận, lưu lại trong ký ức anh.

Anh cảm thấy đối với Hà Xuyên Châu, có lẽ những ký ức đó chẳng là gì cả, nó chỉ tựa như mấy câu hỏi hôm nào cô ra ngoài, khi nào ăn cơm, không đáng để bận tâm.

Anh không ngờ Hà Xuyên Châu thật sự còn nhớ.

Chiều hôm đó, hai người cúng bái xong thì xuống núi. Châu Thác Hàng đi sau Hà Xuyên Châu khoảng nửa mét, cả quãng đường không nói một câu nào.

Trên đường đi họ có đi qua một siêu thị nhỏ, Hà Xuyên Châu dừng bước, quay người nhìn Châu Thác Hàng.

"Tôi hết tiền rồi." Lúc đó vẻ mặt Châu Thác Hàng phải nói là vô cùng sợ hãi: "Đừng nói cô còn muốn lột s@ch tôi nữa nhé."

Hà Xuyên Châu chậm rãi đáp: "Căng thẳng gì chứ, anh có muốn ăn kem không, tôi mời."

Châu Thác Hàng vẫn nghi ngờ lời cô nói, Hà Xuyên Châu cũng không nói gì, đột nhiên đi vào trong mua hai cây kem đậu xanh, vẻ mặt hống hách đi về phía trước: "Này."

Châu Thác Hàng bị cái oi bức ngày hè làm cho hoa mắt chóng mặt, người lâng lâng như ở trên mây. Khi nhận lấy kem từ tay Hà Xuyên Châu, anh còn cảm thấy mình đang nằm mơ.

Anh bóc vỏ kem ra, cắn một miếng, hương vị ngọt ngào, mát lạnh lập tức kéo anh ra khỏi cảm giác hư ảo.

Anh ngẩng đầu lên, ngước nhìn bầu trời cao rộng xa xa, mọi suy nghĩ và tâm trạng vụn vặt đều như đám mây không thể bắt được ấy, dần dần tan biến.

Hà Xuyên Châu kéo anh tới một bóng râm.

Tóc hai người ướt đẫm mồ hôi, quần áo cũng chỗ đậm chỗ nhạt. Họ đứng dưới bóng râm, yên lặng nhìn từng ngọn gió mà ngày hè vẽ nên.

Tiếng côn trùng phía xa tựa như hơi thở hừng hực, ngày một to hơn.

Gió hè oi ả xuyên qua từng tán cây kẽ lá, như muốn cuốn trôi mọi thứ.

"Ngọt quá." Anh nghe thấy Hà Xuyên Châu hỏi: "Anh muốn uống nước không?"

Châu Thác Hàng không nhớ mình có gật đầu hay không, hình như anh vẫn luôn ngây ngốc nhìn cây kem tỏa ra khói trắng ấy.

Hà Xuyên Châu đi ra ngoài, chẳng mấy chốc đã đưa cho anh một chai nước mát lạnh.

Hai người nghỉ ngơi xong thì đi dọc theo đường lớn về nội thành.

Châu Thác Hàng vẫn lặng lẽ đi phía sau, một chiếc xe tải đi qua, sau khi bánh xe thổi bay bụi đất, mang theo tiếng động cơ inh ỏi đi xa, anh vội chạy lên hỏi: "Cô có tiền mà, tại sao phải lấy năm tệ của tôi?"

Hà Xuyên Châu không thèm nhìn anh, nói một cách hiển nhiên: "Không phải chúng ta là bạn sao? Anh đi theo bạn ra ngoài quét dọn mộ, tại sao lại phải nhận tiền?"

Châu Thác Hàng sững sờ, bước chân dừng lại, nỗi bất an, khao khát đã lộ ra rõ rệt.

"Chúng ta là bạn?"

Hà Xuyên Châu không quay đầu lại, chỉ giơ tay lên, sảng khoái giơ ngón tay cái.

Châu Thác Hàng đứng tại chỗ mấy giây, sau đó vội chạy tới trước mặt Hà Xuyên Châu, quay người lại, quan sát vẻ mặt cô.

Hà Xuyên Châu lau trán, vén tóc mái đã thấm đẫm mồ hôi sang bên, cười rạng rỡ với anh.

Cô rất hiếm khi cười như vậy, thế là Châu Thác Hàng cũng cười theo.

Anh ngẩng đầu lên, nhìn về chỗ cao nhất, đó là áng mây lênh đênh và ánh sáng tỏa ra bốn phía.

Rõ ràng trong không khí ngập tràn tiếng huyên náo của những sinh mạng vô cùng vô tận, nhưng khi ấy Châu Thác Hàng lại cảm thấy xung quanh tĩnh lặng, bình yên tới lạ.

Mọi tiếng tạp nham đều như bị gạt ra ngoài lớp cách âm của thế giới, duy chỉ có tiếng gió dịu dàng lướt qua còn sót lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!