Dịch: Lá Nhỏ
Trên con đường dài vắng vẻ, ngọn đèn đường tỏa ra ánh sáng vàng cam chia khung cảnh thành hai khu sáng tối rõ rệt.
Trong vùng sáng, người đàn ông mặc áo khoác màu nâu sẫm khom lưng ngồi trên ghế gỗ, đỉnh đầu mọc ra một chùm dây leo lá vàng rồi xanh, rụng rồi lại mọc. Bóng dài như cây thủy sinh đung đưa, trôi nổi, che đi gương mặt đang ngẩng lên của người đàn ông.
Hà Xuyên Châu bàng hoàng, không thể cử động.
Sau khi đứng lặng im hồi lâu, cô mới nhấc chân đi tới đó. Khi cô gần tới nơi, người trên ghế đột nhiên hỏi: "Con định đi đâu thế?"
Hà Xuyên Châu chầm chậm ngồi xuống cạnh ông, mệt mỏi ngửa đầu ra sau, mắt nhìn chằm chằm bóng tòa nhà chồng chất lên nhau trong đêm tối tĩnh mịch.
Cô còn chưa trả lời, Hà Húc đã khuyên nhủ: "Khi đi đường phải đi về phía trước."
"Con biết mà." Tâm hồn Hà Xuyên Châu đã treo ngược cành cây, cô trả lời: "Con đang đi về phía trước."
Giấc mơ lặp đi lặp lại như đang nhắc nhở cô cuộc sống cũng luôn như vậy, tựa như kim đồng hồ, rõ ràng đang đi về phía trước nhưng từ đầu tới cuối vẫn luẩn quẩn tại chỗ, không cả thay đổi được phương hướng.
Cô không biết rốt cuộc đã sai ở đâu.
"Con còn nhớ lời bố từng nói với con không?" Giọng Hà Húc vừa trầm thấp lại ấm áp, xen lẫn ý cười và sự tha thiết, từng câu từng chữ khẽ văng vẳng bên tai cô.
Hà Xuyên Châu cúi đầu liếc nhìn bàn tay đặt trên đầu gối của ông, bàn tay đó vừa to lớn lại gầy guộc, khớp xương ngón tay và gân xanh nổi lên rõ, làn da rám nắng, vết chai sần lâu năm, còn có cả vết sẹo do vết thương đã đóng vảy để lại.
Hà Xuyên Châu vô thức muốn nắm lấy nó, cô tiến tới gần ông, nhưng còn chưa chạm vào, cơ thể đang nghiêng chợt mất đi trọng lực, tiếp đó cô đã bừng tỉnh trong cơn run rẩy.
Màn hình máy tính đã tắt, phòng làm việc thoang thoảng mùi mì tôm lẫn mùi cafe.
Chỗ khe hở nhỏ cạnh cửa sổ vang lên tiếng hơi nước chảy tí tách.
Hà Xuyên Châu thất thần trong giây lát, cô quay đầu nhìn chỗ gió lùa vào.
Bên ngoài vẫn mưa gió bão bùng, cái lạnh đầu xuân đang tích tụ trong không khí ẩm thấp. Ánh đèn khắp thành phố xuyên qua từng giọt mưa, tỏa ra ánh sáng mờ ảo tựa sương mù.
Cổ họng Hà Xuyên Châu khô rát, cô cầm cốc đi tới cửa rót nước.
Người trong văn phòng thấy cô đã tỉnh, tiếng nói chuyện cũng dần to hơn.
Thiệu Trí Tân đã sắp xếp lại bàn, đang đeo túi đeo chéo ngồi tại chỗ, liếc nhìn ngoài cửa sổ, sau đó lại cúi đầu đọc tin tức mỗi ngày trên điện thoại.
Cậu ấy xem qua một lượt, đa số đều là mấy tin lá cải, nội dung mập mờ, vô căn cứ, toàn dùng những từ ngữ như "nghe nói", "theo một báo cáo", "có lẽ", cậu ấy cũng chẳng bận tâm mấy.
Cậu ấy đã theo dõi một tài khoản rất lâu, nội dung đăng tải chủ yếu là những vụ án trước đây của các tỉnh. Có vụ đã được phá, cũng có vụ bị tạm gác vì vô vàn lý do.
Các bài viết của chủ tài khoản này rất logic, đã được thay đổi, thêm thắt một số chi tiết cho hấp dẫn, biến vụ án bình thường đặc sắc như tình tiết trong tiểu thuyết, do vậy cậu ấy thường hay vào tài khoản đó xem bài.
Một tháng gần đây đối phương không cập nhật bài mới, cuối cùng sáng nay người đó đã đăng một bài, nội dung còn là một vụ án xảy ra tại thành phố A của họ.
Một cảnh sát lợi dụng chức vụ tiến hành quấy rối, xâm hại tình d*c học sinh nữ cấp ba.
Người dính líu tới vụ án họ Hà, không nằm ở khu quản lý của phân cục bọn họ, nhưng cũng rất gần.
Thiệu Trí Tân tính nhẩm thời gian, vừa hay tròn mười năm.
Bài viết chỉ có hơn một nghìn chữ, giới thiệu bối cảnh, vừa viết tới cảnh sát họ Hà đã bị ai đó báo cáo xóa bài.
Thiệu Trí Tân vừa vào đội hình sự năm ngoái, vẫn rất tò mò với tất cả mọi chuyện, câu chuyện dừng tại đây khiến cậu ấy vô cùng khó chịu, không nhịn được hỏi: "Ấy, anh Hoàng, anh còn nhớ tài khoản trước đó em giới thiệu trong nhóm không?"
Một giọng nữ trong góc tiếp lời: "Sao thế? Có bài mới sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!