Thời gian thấm thoát thoi đưa.
Trong khoảng thời gian này, Thiệu Thương đã có được cuộc sống mà anh hằng mong ước.
Ở vị trí cao trong công ty, được mọi người ngưỡng mộ. Sở hữu biệt thự vườn, mỗi ngày về đến nhà đều có những món ăn tinh xảo đã được chuẩn bị sẵn.
Quan trọng nhất là, có cô.
Nhưng anh biết thời gian đã không còn nhiều.
Anh sẽ rời xa thế gian này, rời xa cõi trần khiến anh lưu luyến, rời xa cô khiến anh quyến luyến khôn nguôi.
Cuộc sống càng thêm viên mãn, sự trống rỗng trong lòng anh càng lún sâu nhanh chóng, cho đến khi trở thành một vực thẳm không đáy.
Anh gào thét, bàng hoàng trong thung lũng trống rỗng trong lòng, vô cùng bồn chồn.
Bước đi trên con phố phồn hoa quen thuộc, trong lòng Thiệu Thương lại có một nỗi cô đơn khó có thể diễn tả thành lời.
Chỉ vài ngày nữa thôi, sự ồn ào náo nhiệt của thế gian này sẽ không còn thuộc về anh nữa.
Anh đột nhiên muốn nhìn thấy cô, tận hưởng chút dịu dàng còn sót lại của thế gian này.
"Anh về rồi đây." Thiệu Thương đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Lan Diên nằm nghiêng trên ghế sa lon trong phòng khách, hơi thở đều đặn, dường như đã ngủ say.
Anh bước tới, hai tay chống bên cạnh cô, nhẹ nhàng hôn xuống.
Ngay khi hơi thở của anh đến gần, Lan Diên đã mở mắt ra, ôm lấy cổ anh, khiến cô và anh càng thêm gần gũi.
Hành động thân mật và đôi môi ngọt ngào của cô khiến anh chìm đắm, anh hôn càng lúc càng sâu, đầu lưỡi truy đuổi chiếc lưỡi đinh hương nhỏ nhắn của cô, tham lam hút lấy mật dịch trong miệng cô.
Ánh mắt anh trở nên sâu thẳm, nụ hôn đã không thể khiến anh thỏa mãn, anh như một con thú khát máu, cắn m út đôi môi mềm mại của cô.
"Ưm..." Cô phát ra một tiếng rên khẽ, vị mặn tanh lan tỏa trong miệng, một giọt đắng chát chảy vào miệng anh.
Anh đã làm cô bị thương sao?
"Xin lỗi." Giọng anh có chút khàn khàn, mang theo sự hối hận nồng đậm.
"Đây không phải là lỗi của anh, là em khiến anh đau khổ. Về phòng ngủ đi, Thương."
"Anh yêu em, Lan Diên." Anh hôn lên môi cô một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước.
"Em cũng yêu anh, Thương."
Thiệu Thương chìm vào giấc mộng đẹp.
Đột nhiên đầu anh đau như búa bổ, một khắc sau đã ở trong một màn sương mù mờ mịt.
Anh nhìn thấy một nam nhân mặc áo bào trắng đi về phía nữ nhân mặc áo tím đang gảy đàn dưới gốc đào.
Nam nhân xoay người một vòng, mang theo một mảnh hoa rơi, mái tóc dài đến eo bay theo động tác, càng thêm tiên khí phiêu dật.
Hắn nhẹ phẩy tay áo, phủi đi những cánh hoa rơi trên vai nữ nhân, khuôn mặt nữ nhân ửng lên hai đóa mây hồng.
"Tại hạ mạo phạm."
"Không sao."
"Tại hạ Thương Quyết, dám hỏi phương danh của cô nương."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!