Một năm sau đó Jisoo trực tiếp đến nhà giam đề nghị được gặp Kim Jin, sau trận đánh của vệ sĩ nhà họ Kim, bọn họ đã nghe theo ý kiến của Jisoo mà giao ông ta cho pháp luật xử lý.
Jisoo ngồi nhìn Kim Jin được cảnh sát đưa vào phòng gặp mặt, ông ta có vẻ ốm đi nhiều, khuôn mặt thất thần, bộ dạng cũng có chút rụt rè, xem ra ở trong này một năm đã khiến ông ta thu mình đôi chút, người trước mặt Jisoo đã không còn tỏ ra ngông cuồng nữa.
Ông ta hơi ngỡ ngàng khi nhìn thấy Jisoo bộ dạng vô cùng chững chạc đang ngồi đợi mình, nhận ra Jisoo có một nửa sự tự tin của ông ta năm nào và nhìn thấy cô bây giờ, ông ta lại nhớ đến mẹ cô rất nhiều..
Kim Jin run run ngồi xuống ghế đối diện cô, chẳng dám nhìn thẳng vào mắt Jisoo một lần, hai bàn tay đan vào nhau, bây giờ chỉ đầy cảm giác khó xử và hối hận, không có dũng khí đối mặt trực tiếp với Jisoo nữa rồi.
- Tôi dự định sẽ không bao giờ gặp ông, nhưng đến cuối cùng tôi cũng không thể tàn nhẫn như ông.
Jisoo bắt đầu lên tiếng, cô nhìn ông ta chăm chú, người kia vẫn giữ im lặng và hơi cuối mặt, Jisoo cũng đành hít một hơi sâu, tiếp tục nói.
- Tôi và Jennie vốn dĩ không cần tài sản của ông cho nên hãy yên tâm, sau khi ông ra ngoài, luật sư của chúng tôi sẽ bàn giao toàn bộ tài sản cho ông, chúng tôi sẽ không giữ lại một đồng nào.
- Jennie... Jennie không sao có phải không?
- Ông ta nghe nhắc đến Jennie liền ngẩng đầu lên hỏi.
- Cũng may là ngày đó mẹ con em ấy không sao.
Jisoo thoáng chút trừng mắt, bàn tay Jisoo bên dưới nắm chặt lại, nếu Jennie thật sự có sao thì ông đâu đơn giản còn ngồi ở đây, nhưng ánh mắt Jisoo lại nhanh chóng dịu xuống, chuyện đã kết thúc rồi, buông bỏ chính là giúp lòng cô và Jennie dễ chịu hơn.
- Tôi... xin lỗi... Jisoo...
Ông ta đưa mắt nhìn Jisoo rồi ngập ngừng, có lẽ muốn nói nhiều thứ nhưng sự xấu hổ và hối hận khiến những lời nói dường như nghẹn đi, ông ta cũng biết rõ, những lời nói xin lỗi bây giờ không có tác dụng gì nữa.
Jisoo cảm thấy con người này đã có chút hối lỗi, nhưng tệ thật, cô và Jennie đã không thể tha thứ, bây giờ chỉ không muốn liên can đến ông ta nữa, tài sản cả hai đều không lấy đồng nào, tất cả đều đợi ông ta ra ngoài mà trao trả lại, xem như chính là để cảm ơn công nuôi dưỡng Jennie và Jisoo của ông ta nhiều năm qua.
Jisoo nghĩ rồi đột nhiên đứng dậy, cô nhanh chóng quỳ xuống làm Kim Jin ngạc nhiên, ánh mắt ông ta đột nhiên rưng rưng khi nhìn thấy Jisoo đang dập đầu trước ông ta, ông ta muốn nhấc chân đến gần đỡ lấy Jisoo nhưng lại không dám, đôi chân cứ như chôn chặt dưới đất. Jisoo sau khi dập đầu liên tục ba cái rồi đứng thẳng dậy.
- 3 lạy này xem như cảm ơn ông vì đã sinh tôi ra và thay Jennie cảm ơn đã nuôi dưỡng em ấy, tôi biết mọi thứ ông làm, từ việc cưng chiều em ấy từ nhỏ, cho đến việc nhận nuôi tôi, muốn tôi giúp em ấy nhiều thứ đều là vì ông rất thương Jennie, nhưng chỉ tiếc là ông đã yêu thương sai cách....
- Jisoo...
- Kim Jin chỉ dám gọi tên Jisoo nho nhỏ trong miệng.
- Ba... gọi tiếng ba lần này nữa xem như chúng ta cùng nhau cắt đứt quan hệ, nếu có kiếp sau, tôi chỉ mong ba yêu thương con gái mình đúng cách, tôi và Jennie đơn giản chỉ cần sự yêu thương chân thành từ người làm cha, chúng tôi chưa lần nào cần tiền từ ông.
- Jisoo à, ba xin lỗi....
Kim Jin lắc đầu, bây giờ không ngăn được những giọt nước mắt, cuối cùng thì ông ta đã đau lòng, thật sự đau lòng vì biết bản thân mình đã mất đi hai đứa con gái, con ruột của mình và cả Jennie đều mất hết cả rồi.
- Đáng lẽ ra tôi sẽ không đến đây sau bao nhiêu chuyện ông làm. Ông hại chết mẹ tôi, muốn sát hại tôi, hại Jennie và cả con tôi, nhưng suy đi nghĩ lại, tôi đã có con gái, tôi vẫn muốn con gái tôi tự hào vì tôi, tôi không muốn con bé xấu hổ vì có một người sinh ra nó, như tôi xấu hổ vì ông.
Jisoo nói đến đây liền xúc động nghĩ đến đứa trẻ ở nhà, bé con rất đáng yêu, lúc bế nó trên tay ngày Jennie sinh, lòng cô ấm áp và chỉ muốn dịu dàng mang đến cho bé con những thứ tốt đẹp nhất, dạy dỗ nó những điều đúng đắn, không hề có chút ý nghĩ hay muốn làm những thứ điên rồ mà ông ta từng làm với Jennie và cô.
- Jisoo à, ba biết bây giờ có nói gì cũng không thể thay đổi... ba hối hận...
- Cái này là Jennie nhờ tôi gửi cho ông...
Jisoo mặc kệ lời ông ta nói, cô lấy từ trong túi áo ra một lá thư đặt lên bàn cho ông ta, sau đó muốn nhanh chóng rời đi, có điều trước khi đi Jisoo đã ngoảnh lại nhìn ông ta một lần nữa, khắc ghi khuôn mặt của người cha ruột mà mình không hề muốn có vào trái tim.
- Nhiều đêm tôi thao thức, muốn nghĩ xem bản thân có hối hận hay không khi có một người cha là ông? Nhưng rồi tôi nhận ra, mình không thể hối hận vì con cái không thể chọn cha mẹ, nhưng kể từ đây về sau, ngay cả kiếp sau nếu có, tôi cũng không muốn gặp lại ông. Bảo trọng!
Jisoo lập tức rời đi, bước chân muốn rời khỏi nhà giam này nhanh thật nhanh, dù lòng dạ có sắt đá cỡ nào, khi từ bỏ cha ruột của mình con cái nào mà không đau, chỉ là không thể tha thứ.
Có những nỗi đau mãi mãi nằm đó không cách nào quên lãng đi được, mà nếu đã không thể quên thì đành cất nó vào tim, chôn thật sâu, vĩnh viễn cũng không muốn gặp lại người làm mình đau lần nào nữa.
Kim Jin thân thể vô lực ngồi phịch xuống ghế, ông ta đưa mắt đỏ hoe nhìn lá thư Jisoo vừa đặt xuống, tay run run cầm lấy nó lên mở ra xem.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!