Nói về nam nhân bắn tên cứu Yên Phong công tử, y vẫn đang giao chiến trên khán đài. Trước khi tiếng trống dứt thì y đang tháp tùng một nam nhân trung niên khác, đó là Ngô lão gia.
Khi đại hội sắp bắt đầu, lúc gã thư ký đang lên nói về những vấn đề bế mạc đại hội. Trên khán đài đối diện với với chỗ Thần Vương phái là nơi Ngô lão gia đang ngồi chễm chệ dự khán. Xung quanh Ngô lão gia, hàng chục người đang mang giáp phục màu nâu, loại giáp phục nhẹ làm bằng da thú, tay lăm lăm vũ khí thủ thế chờ trực chiến. Họ là những hộ vệ được huấn luyện tinh nhuệ nhất để bảo vệ cho họ Ngô.
"Lâu lắm rồi mới lại được thấy Dương tướng quân mang giáp phục. Có điều không phải là loại giáp phục mà lão phu muốn thấy." Ngô lão gia khẽ cười.
"Những chuyến hàng mà tiểu hạ cướp vừa rồi, ngài cảm thấy thế nào?" Họ Dương đứng bên cạnh khẽ đáp.
Ngô lão gia ừm một tiếng. "Lão phu nghe đâu đang có một chuyến hàng lớn vận chuyển từ thành Ái Châu."
"Ngài muốn tiểu hạ cướp nó luôn không?"
"Dương tướng quân thật tinh tường. Chưa gì đã hiểu rõ ý của lão phu rồi." Ngô lão gia cười lớn. "Có điều lão phu đang xem xét, có gì sẽ báo với Dương tướng quân sau. Dạo này nếu hành động không khéo, e rằng sẽ làm manh động mọi người mất." Ngô lão gia nhìn họ Dương. "Nếu xảy ra như những gì lão phu nghĩ, lão phu muốn Dương tướng quân đừng trở thành kẻ thù của lão."
"Ngài thừa biết rằng tiểu hạ không bao giờ có suy nghĩ đó mà. Nợ của tiểu hạ với ngài." Họ Dương nhìn qua Ngô lão gia khẽ cười. "Tiểu hạ còn chưa trả hết."
"Nhân tiện thì chuyện của Dương tướng quân và Trần cô nương thế nào rồi?" Ngô lão gia khẽ cười. "Trần cô nương có còn muốn giết tướng quân nữa không?" Thấy ánh mắt ngạc nhiên của họ Dương nên Ngô lão gia nói tiếp. "Thỉnh thoảng thì Trần cô nương hay ghé thăm lão phu và tâm sự một số chuyện."
"Có vẻ ngài và Ngọc Nhi ấy thân thiết nhỉ."
"Từ lâu lão phu đã xem Tiểu Ngọc là nghĩa nữ của mình lâu rồi. Xem chừng thì Dương tướng quân có thể trở thành nghĩa tử của lão phu đấy." Ngô lão gia lắc đầu cười. "Lão phu còn biết rõ chuyện năm xưa tướng quân bí mật bảo vệ cô nương ấy."
"Ngay cả chuyện đó, mà Ngọc Nhi cũng kể cho ngài ư." Họ Dương ngạc nhiên.
"Nhiều chuyện lắm. Nhưng lão phu muốn nghe chuyện Dương tướng quân cầu hôn Tiểu Ngọc lúc xưa như thế nào?"
Họ Dương ngại ngùng rồi cũng mở miệng. "Thì tiểu hạ nói với cô nương ấy là tiểu hạ chỉ yêu có hai người trên đời này, một là cô nương ấy và hai là người đang đứng trước mặt tiểu hạ."
"Là sao, lão phu không nghe rõ. Tướng quân nói đúng như lời tướng quân nói với nghĩa nữ của ta đi." Ngô lão gia nhíu mài.
"Trên đời này huynh chỉ yêu có hai người. Một là muội và hai là người đang đứng trước mặt huynh." Dương tướng quân đỏ mặt ngại ngùng.
Ngô lão gia cười lớn. "Miệng lưỡi của tướng quân sắc như lưỡi kiếm của tướng quân ấy nhỉ."
Dương tướng quân đặt hai tay lên vai một hộ vệ phía trước. "Sao trông muội run run vậy?" Họ Dương cầm mặt tên hộ vệ xoay lại nhìn. "Sao mặt muội đỏ lên thế?"
"Sau chuyện này thì huynh sẽ chết với ta." Trần cô nương quay lại đấm liên tục vào ngực họ Dương.
"Trông muội cải trang nhìn khôi ngô, tuấn tú ghê. Không khéo người ta lại tưởng huynh đi thích nam nhân nữa thì chết." Dương tướng quân chọc ghẹo.
Tiếng trống bỗng dứt, họ Dương định thần lại rồi đảo mắt nhìn quanh. Xung quanh y, đám sát thủ bắt đầu giương cung nỏ bắn xuống phía dưới. Dương tướng quân gào thét bảo mọi người đưa Ngô lão gia nhanh chóng rời khỏi đây.
Đi dọc theo khán đài, họ Dương chắp lấy cổ một tên bẻ ngược ra sau. Tên bên cạnh trông thấy liền xoay nỏ qua định bắn. Thấy vậy, họ Dương nhanh chóng đưa tay trái gạt nỏ sang một bên, rồi lấy tay phải đánh mạnh vào ngay yết hầu hắn ta. Đám người hộ tống Ngô lão gia tiếp tục vung kiếm hạ sát những tên sát thủ trên đường.
Trần cô nương xoay dao đâm vùn vụt vào những tên sát thủ. Thấy một tên đang ở trên cao nhắm nỏ xuống Ngô lão gia, Trần cô nương liền phóng thanh dao cắm thẳng vào ngực gã. Họ Dương tiếp tục lao nhanh tới đạp một tên rớt khỏi khán đài. Chắp lấy tay của tên kế tiếp, y bẻ kêu một cái rắc, hắn ta thét lên trong đau đớn. Tiếng hét hòa lẫn với những tiếng hét khác, cả quảng trường ngập tràn sự hỗn loạn.
Nhặt một thanh cung cùng bó tên của một gã sát thủ đang gục trên đường đi, Dương tướng quân ra lệnh cho mọi người tiếp tục đưa Ngô lão gia về bản trang.
Bỗng họ Dương thấy một gã nam nhân đang bị tấn công bởi nhiều tên sát thủ. Y bảo mọi người đi trước, còn mình thì ở lại. Thấy một tên đang vung đao từ phía sau, họ Dương liền đưa cung lên ngắm, tiếng rít vang lên, mũi tên cắm thẳng vào mặt hắn ta. Gã nam nhân quay lại nhìn y như muốn cảm tạ.
"Huynh và muội liên thủ lại xem thử chúng ta hạ được bao nhiêu tên." Dương tướng quân nhìn Trần cô nương khẽ cười.
"Một." Trần cô nương nhìn y phóng dao rồi hô lớn. Mũi dao cắm thẳng vào ngực một tên.
Dương tướng quân lắc đầu khẽ cười. "Cùng chơi nào." Y giương cung vút tên xuống. "Hai."
Họ Dương tiếp tục hạ gục hàng loạt tên bên dưới để giải vây cho gã nam nhân. Bên cạnh y, Trần cô nương rút hai thanh đoản kiếm giắt sau hông rồi chạy nhanh tới chém gục hai tên. Một tên cầm nỏ định bắn cô thì họ Dương bắn gục.
"Mười hai." Họ Dương hét lớn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!