Chương 36: Đỗ Bá Phương

Bên trong túp lều, Đỗ Bá Phương thức dậy như mọi bữa. Cảm thấy đầu mình đau như búa bổ, y đưa hai tay hai bên thái dương xoa nhẹ. Mắt nhắm mắt mở, y lật đật đứng dậy chui ra bên ngoài. Ánh nắng chiếu xuống làm chói mắt, y đưa tay phải lên che. Đảo mắt nhìn quanh để tìm lão tiên sinh nhưng không thấy. Y nghĩ bụng chắc ngài ấy đang đi đâu đó, nên liền đi tới cây đa ngồi xuống tịnh tâm hít thở khí trời.

"Huynh dậy rồi sao?" Tiếng nói của một nữ nhân vang lên.

Mở to mắt ngạc nhiên vì nghe thấy tiếng của nữ nhân, Đỗ Bá Phương đảo mắt nhìn quanh thì thấy một cô nương đang cầm giỏ đựng thảo mộc bước tới. Dáng người cô thanh mảnh, gương mặt của cô toát lên vẻ dịu hiền, cô mang bộ y phục trắng, bộ y phục càng sáng hơn khi ở dưới ánh nắng.

Cô nương ta là ai vậy, họ Đỗ nghĩ bụng rồi đứng dậy. "Cô nương là ai?"

"Tiểu nữ là Vương Ngọc Lan, huynh cứ gọi Tiểu Lan là được rồi." Nữ nhân tiến tới gần Đỗ Bá Phương đáp lại.

Miệng cô nương ta khẽ cười, mắt cô nhắm tít lại, hai má lún vào, nhìn rất ư là tuyệt sắc, tuyệt đến nỗi Đỗ Bá Phương phải ngơ người ra. Miệng há rộng, mắt không chớp, y cứ nhìn chằm chằm vào Vương cô nương.

"Huynh đã khỏe lại chưa?" Vương cô nương bỏ thảo mộc vào ấm đất.

"Tiểu Lan mới tới đây ư?" Đỗ Bá Phương gãi đầu rồi nói tiếp. "Lão tiên sinh đâu rồi?"

"Là sao, Tiểu Lan không hiểu. Lão tiên sinh nào cơ?" Vương cô nương ngạc nhiên nhìn Đỗ Bá Phương.

"Hai người giống nhau nhỉ. Cứ đùa với Đỗ Bá Phương này hoài." Họ Đỗ mỉm cười rồi nói tiếp. "Lão tiên sinh đâu rồi, Vương cô nương có biết không? Nãy giờ ta tìm lão tiên sinh mà không thấy."

Vương cô nương bỗng đứng dậy đưa tay lên trán họ Đỗ. Sau đó lấy tay banh mắt y to ra. "Huynh bị sao vậy. Lại mơ sảng gì sao? Lão tiên sinh nào kia chứ? Ở đây chỉ có một mình Tiểu Lan thôi."

Đột nhiên Vương cô nương tiến tới gần nhìn mình, rồi đưa tay lên trán, họ Đỗ bỗng đỏ mặt rồi ngại ngùng. Rồi y nín thở khi Vương cô nương nhìn thẳng vào mắt mình.

Sau khi nghe cô nương ấy nói, Đỗ Bá Phương bỗng lấy lại tinh thần. "Vương cô nương cứ đùa hoài. Tại hạ đã ở đây đàm luận với lão tiên sinh suốt mấy tuần trăng qua kia mà." Họ Đỗ khẽ cười.

"Huynh nói gì vậy? Gì mà luyện võ với đàm luận. Huynh hôn mê liên tiếp suốt quãng thời gian vừa qua mà." Vương cô nương khẽ cười rồi nói tiếp. "Có khi huynh bị ảo mộng trong quá trình mê man đó. Chuyện đó thỉnh thoảng cũng hay xảy ra trong quá trình mê sâu. Huynh yên tâm đi, Tiểu Lan nấu cho huynh ấm thuốc này, bảo đảm huynh uống sẽ khỏe ngay."

Mê man, Vương cô nương nói mình mê man suốt mấy tuần qua ư. Không thể nào, mình vẫn nhớ như in những gì xảy ra kia mà. Những cuộc đàm luận, những lúc lão tiên sinh chỉ giáo mình. Không thể, không thể lý nào như vậy được, Đỗ Bá Phương nghĩ thầm rồi thắc mắc. "Vậy làm sao tại hạ lại ở đây với Vương cô nương được?" Họ Đỗ dò hỏi.

Vương cô nương vừa nấu thuốc vừa chậm rãi kể. "Hôm đó, Tiểu Lan đang trên đường đi hái thuốc thì bắt gặp huynh đang nằm gần đó. Mình mẩy đầy vết thương và máu chảy khắp nơi. Kiểm tra huyệt mạch thì thấy huynh vẫn còn sống. Sau đó vất vả lắm Tiểu Lan mới đưa huynh về đây được."

"Vương cô nương đưa tại hạ về đây bằng cách nào?" Đỗ Bá Phương gặng hỏi.

"Thì Tiểu Lan thấy một chú ngựa đang gặm cỏ gần đó. Tiểu Lan đỡ huynh nằm lên yên ngựa rồi dắt về. Trông huynh vậy chứ nặng lắm nha." Nói xong Vương cô nương chỉ tay ra phía xa rồi nói tiếp. "Chú ngựa đó ở kia kìa."

Quái lạ, không thể nào như thế được. Trước giờ làm gì có con ngựa nào ở đó kia chứ, Đỗ Bá Phương nhíu mày. "Tại hạ đã mê man bao lâu rồi, thưa Vương cô nương?"

"Đã mấy tuần rồi, từ lúc Tiểu Lan đưa huynh về chữa trị. Ngày ngày, Tiểu Lan đều xem xét vết thương, rồi đắp thuốc, nấu thuốc cho huynh uống. Lâu lâu, huynh lại kêu thất thanh tên ai đó. Có lúc huynh tỉnh dậy một lúc rồi lại thiếp đi sau đó."

"Vậy ra là Vương cô nương đã cứu mạng tại hạ. Và tại hạ đã mê man suốt thời gian vừa qua?" Đỗ Bá Phương khẽ cười.

"Đúng rồi, Mê Man Thắc Mắc công tử." Vương cô nương nhìn Đỗ Bá Phương che miệng cười.

Vương cô nương cười trông thật đẹp, họ Đỗ nghĩ bụng rồi cười gãi đầu cười theo.

Đỗ Bá Phương vẫn không tin là sự thật. Sau khi uống xong bát thuốc và trò chuyện với Vương cô nương. Đỗ Bá Phương bắt đầu tưởng nhớ lại những cuộc đối thoại đàm luận giữa y và lão tiên sinh. Y vẫn luôn thắc mắc rằng vì sao mình được thiên địa cho phép sống. Có lần y thắc mắc với lão tiên sinh.

"Thưa ngài, tiểu hạ vẫn không hiểu. Nếu mọi việc trên đời này đều do thiên địa sắp đặt. Vậy tại sao thiên địa lại để những người tốt, những người nhân hậu sớm lìa trần, còn những kẻ tà mà ngoại đạo lại hoành tác ngang ngược trên đời. Có phải để những tên kia chết đi thì hay hơn không."

Lão tiên sinh vừa vuốt râu, vừa nhìn lên trời. "Tiểu tử, ngươi phải biết rằng. Mọi chuyện trên đời này đều ắt có phải nguyên do của nó. Nhân quả từ tiền kiếp kéo dài tới hiện tại rồi lại cho đến vị lai. Những thắc mắc của ngươi, ta có thể bàn luận cho đến tận đêm trăng ngày mai cũng không hết. Nên giờ ta chỉ nói ngắn gọn trong ba ý."

"Dạ vâng, tiểu hạ xin lắng nghe."

"Thứ nhất, gieo nhân nào, ắt gặp quả nấy. Từ vô lượng tiền kiếp của nhà ngươi sẽ phản ánh vào thực tại kiếp này của nhà ngươi. Và những gì nhà ngươi gieo nhân ở kiếp này, nó sẽ trả quả ngay ở kiếp này hoặc kiếp sau, hay vô số kiếp tiếp theo nữa ở vị lai." Lão tiên sinh khẽ cười. "Thứ hai, nếu ngươi sống trong một xã hội đầy tốt đẹp, thì làm sao tiểu tử ngươi biết được cái xấu xa đen tối của mình.

Xã hội phải có hai mặt tốt xấu, phải mâu thuẫn lợi ích cá nhân của nhau, khi đó ngươi mới bộc lộ được bản chất thật sự của mình. Ngươi thật sự tốt, thật sự lương thiện, hay là vì chưa tới lúc để ngươi bộc lộ tính xấu xa đen tối của mình." Lão tiên sinh nhìn họ Đỗ. "Mặt khác, nếu xã hội đầy rẫy cái xấu, nó như là tấm gương để ngươi soi vào, ngươi sẽ tu tâm dưỡng tính, nuôi dưỡng thiện căn của mình, lấy đó là khởi nguyên để phát triển bản tánh tốt hơn. Hoặc cũng có thể ngươi sẽ bị nó chiếm lấy và chìm vào bóng tối tội ác. Vấn đề là ngươi sẽ nhận thức thế nào." Lão tiên sinh nhắm mắt. "Trong một xã hội loạn lạc, ma đạo hoành hành khắp nơi, mà ngươi vẫn sống hướng về cái tốt, hướng về cái thiện, cái chân lý, không nghịch lại lẽ đạo lý thiên địa, thì ngươi mới thật sự là tốt. Và cuối cùng, phiền não sinh bồ đề." Lão tiên sinh ngước mặt lên trời thở dài.

"Tiểu hạ đã rõ rồi. Mặc dù còn nhiều vấn mắc trong lòng." Đỗ Bá Phương cúi mặt xuống đáp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!