Tại một khu rừng bên ngoài thành Yên Lạc, cách khoảng vài chục dặm về phía nam, ba người đang rảo ngựa hướng về nội thành. Một nam nhân mặc y phục trắng đã ngã màu, giắt kiếm bên hông, cưỡi trên con bạch mã, y là Trần Ngọc Phi. Sau lưng họ Trần là một nữ nhân mang y phục trắng tinh, giắt kiếm bên yên ngựa, nữ nhân cũng cưỡi trên con bạch mã, cô nương ấy là Lê Ngọc Hoa.
Và cuối cùng là một nam nhân mang y phục đen viền trắng, cưỡi trên một con nâu mã, giắt thanh kiếm sau lưng, y là Võ Quang Tuấn.
Trần Ngọc Phi rảo ngựa đi phía trước. Còn Võ Quang Tuấn và Lê Ngọc Hoa cưỡi ngựa song song với nhau. Hai người vừa đi vừa nói chuyện rôm rả. Sau khi chứng kiến cuộc hạ sát của Trần Ngọc Phi đối với bọn Quỷ Lộ, hai người cảm thấy bất an cho họ Trần. Tuy nhiên, cả hai đều ngại nhưng chả biết mở chuyện như thế nào. Từ sau vụ đó, Trần Ngọc Phi cũng ít nói hơn hẳn, gương mặt y lúc nào cũng lạnh lùng, đăm chiêu, không còn vui vẻ như trước.
Đôi lúc y nóng tính hay quát lớn chuyện gì đó, khiến cho cả hai tái mặt.
Lê Ngọc Hoa nhận lệnh từ Lê lão bà để theo chân họ Trần xuống núi, nhằm mục đích gì đó mà Lê lão bà không nói. Cô chỉ biết vâng lệnh rồi đi theo. Đây cũng là lần đầu tiên cô xuống núi một mình mà không đi cùng các đồng môn. Cảm xúc của cô lúc đó vừa hớn hở, vừa vui mừng. Giữa đường lại gặp được Quang Tuấn, người cô luôn mong chờ bấy lâu nay, càng làm cho cô thêm sung sướng.
Ngọc Hoa và Quang Tuấn vỗn dĩ đã quen nhau từ trước, hai người giống như là một đôi thanh mai trúc mã. Lê lão bà vốn biết chuyện tình cảm của hai người nhưng không cấm cản, ngược lại Lê lão bà còn tác ý cho hai người gặp nhau. Quang Tuấn thỉnh thoảng mới lên thăm được Ngọc Hoa, mỗi lần chỉ ghé qua trò chuyện rồi lại đi mất. Giờ đây tình cờ gặp nhau, Ngọc Hoa vui mừng khôn xiết, cô nương ta có thể thoái mái tâm tình cùng Quang Tuấn, mà không sợ ai làm phiền hà hoặc bắt gặp như lúc ở bản phái.
"Huynh làm gì ở thành Thanh Trì vậy." Ngọc Hoa nhìn Quang Tuấn khẽ cười.
"Huynh định lên Dạ Trạch sơn gặp muội thì vô tình bắt gặp muội ở đó." Quang Tuấn gãi đầu rồi đáp tiếp. "Câu này muội hỏi ta ba lần rồi đó."
"Muội muốn hỏi chuyện với huynh thôi. Không thích thì huynh đừng trả lời." Ngọc Hoa đỏ mặt rồi giả vờ giận hờn.
"Thôi, muội đừng giận nữa. Ta xin lỗi được chưa." Quang Tuấn năn nỉ.
Trần Ngọc Phi rảo ngựa phía trước nhưng họ Trần vẫn nghe được hai người đối thoại những gì.
Chuyện gì mà suốt ngày nói mãi không biết chán, họ Trần nghĩ bụng. Miệng y bĩu môi như vẻ không thích.
Thấy họ Võ và Lê cô nương cứ suốt ngày nói chuyện, rồi có những cử chỉ thân mật, nhiều lúc y không thích. Có lúc y vô tình tức giận ra mặt nhưng y không nói. Y chỉ lẳng lặng lên ngựa phi đi. Hai người không thấy y nói lời nào liền kêu lớn. Nhưng y chả đoái hoài, y cứ phi nhanh tới, đôi lúc ghé qua bản làng nào đó để uống tửu, đôi lúc thì y rảo ngựa chạy ra bìa rừng rồi leo lên cây ngồi một mình.
Y chả biết vì sao y lại có thái độ như vậy.
Nhiều lúc y tự chất vấn bản thân mình có phải thích Lê cô nương hay không, những lúc khác thì y tự hỏi có phải mình ghen với gã Võ Quang Tuấn đó không. Mà thật sự nhìn Quang Tuấn khôi ngô, tuấn tú hơn y nhiều, nhất là mỗi khi hắn ta cười. Đang suy nghĩ vẫn vơ thì y bỗng thắng ngựa lại, hai người phía sau đang mãi nói chuyện nên thấy y đứng lại liền ngạc nhiên nhưng không dám hỏi.
"Không biết huynh đài nào đang ở đó, xin ra mặt đi." Trần Ngọc Phi nói vọng tới.
Tức thì một đám người phi thân từ trên cao xuống. Cả đám đều mang một loại y phục giống nhau, loại y phục hai màu, gồm màu trắng bên phải và màu đen bên trái. Hai màu chắp nhau lại bởi những hàng cúc từ ngực kéo xuống tận bụng. Mặt tên nào tên nấy đều bặm trợn, hung dữ, vài kẻ có những vệt sẹo dài trên mặt.
"Không ngờ lại bị nhà ngươi phát hiện. Chứng tỏ ngươi không tầm thường chút nào." Một tên nói lớn. Y hình như là thủ lĩnh.
"Không biết tại sao các vị lại chặn đường. Chúng ta có biết nhau không." Trần Ngọc Phi lạnh lùng.
"Tất nhiên là chúng ta không biết nhau nhưng từ lúc các ngươi hạ thủ đám Quỷ Lộ, thì chúng ta đã có một chút ràng buộc nho nhỏ." Tên thủ lĩnh chậm rãi nói.
"Bọn chúng thì liên quan gì đến các hạ." Võ Quang Tuấn thúc ngựa lên chem lời vào. Vừa nói y vừa nhếch môi cười, một nụ cười mang biểu hiện sự khinh miệt.
"Bọn chúng là thuộc hạ của chúng ta. Các ngươi giết người của ta, thì bây giờ ta tìm đến các ngươi để đòi nợ." Tên thủ lĩnh đáp lại.
"Thì ra cùng là một bọn. Lũ chó các ngươi là ai." Họ Trần cục súc nói lớn.
"Tiểu tử xấc xược. Ngươi dám hạ sát người của ta, bây giờ còn dám miệt thị ta. Xem ra nếu ta không tiễn lũ các ngươi về chầu trời thì không được rồi." Dứt lời y ra hiệu cho thuộc hạ lao tới.
Đám người lao tới vung chiêu. Trần Ngọc Phi nhìn sang Võ Quang Tuấn nháy mắt rồi rút kiếm, y đạp chân lên yên ngựa rồi phi thân tới. Họ Võ thấy thế quay lại nhìn Lê cô nương như muốn bảo ở yên đó. Rồi y cũng nhảy xuống ngựa lao tới. Lê cô nương hiểu ý nên chỉ rút kiếm ra ngồi yên trên ngựa.
Trần Ngọc Phi phi thân tới tung chiêu, lưỡi kiếm vung ra hạ sát hai tên đang nhào tới. Võ Quang Tuấn nhanh chóng né kiếm của tên kia, y nghiêng người qua trái rồi cắm nhanh con dao vào cổ hắn ta. Tiếp tục đi tới nghiêng người né kiếm, y đánh mạnh tay vào yết hầu một tên khác, hắn ta loạng choạng ôm cổ lui ra sau. Họ Võ tiếp tục lao tới đá vào chân để hắn quỵ xuống rồi đưa tay lên bẻ cổ. Tiếng rắc vang lên, hắn ta chết ngay tức khắp.
Tên thủ lĩnh đứng nãy giờ quan sát, không ngờ mình gặp bọn cao thủ, y liền định bỏ chạy để kêu thêm người. Trần Ngọc Phi thấy vậy liền phi thân lộn một vòng trên không tới trước mặt. Họ Trần chĩa kiếm vào hắn ta rồi tung kiếm chém lia lịa. Tên thủ lĩnh thấy kiếm vung tới liền nghiêng người né, mũi kiếm trượt qua cổ, liếc thẳng qua vai y, máu phun ra. Y nén đau đớn, vận lực tung chiêu vào họ Trần. Nhanh chóng Trần Ngọc Phi thu kiếm đưa tay lên đỡ chiêu, lui ra vài bước, họ Trần tiếp tục lao tới vung kiếm.
Võ Quang Tuấn đang giao chiến, thấy họ Trần đang giao chiến với tên thủ lĩnh, sau lưng họ Trần, một vài tên đang lao tới. Thấy vậy, họ Võ liền nhặt thanh kiếm đang nằm dưới đất, y phóng trúng lưng một tên. Hai tên còn lại thấy thế định quay lại tới chỗ Quang Tuấn. Họ Võ né thương rồi nhanh tay cắm con dao vào cổ một tên. Thanh thương trên tay hắn rớt xuống, Võ Quang Tuấn liền nhanh chóng chắp lấy rồi ném thẳng vào tên phía trước.
Lúc này Trần Ngọc Phi đã đánh gục tên thủ lĩnh, họ Trần đang tra khảo hắn ta. "Bọn ngươi là ai."
Tên thủ lĩnh cười, máu từ miệng y chảy xuống. "Lũ các ngươi sớm muộn rồi cũng sẽ bị tụi ta giết thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!