Lại nói về Trần Ngọc Phi, họ Trần vẫn đang ở Tiên Tử phái. Lý tiên sinh vẫn đang nhờ người của Tiên Tử do thám tin tức về Đỗ Bá Phương. Tuy nhiên mọi thứ vẫn bật vô âm tín.
Đỗ huynh ơi là Đỗ huynh.
Giờ huynh đang ở đâu kia chứ, họ Trần nghĩ bụng.
Việc quen biết Đỗ Bá Phương và mọi người cũng là cái duyên số may mắn của họ Trần. Vốn dĩ rằng, sau khi tìm được thuốc cho Lý tiên sinh thì Trần Ngọc Phi đã đem tới cho Lê lão bà bào chế. Sau đó y sẽ yên tâm xuống núi để đi ngao du.
Rồi y nghe được ở Đại La có nơi bán phương thuốc trị bệnh mà giống phương thuốc y đang tìm, thế là y mò tới.
Khi tới nơi thì Trần Ngọc Phi mới biết thuốc đó là giả. Buồn tủi kiếm tửu lầu ngồi giải sầu thì y bắt gặp chuyện của Đỗ Lâm. Rồi từ đó giao đấu với Đỗ Bá Phương. Sau đó y định đi theo Dương Vũ để nhờ họ Dương xem biết chỗ nào có thuốc trị bệnh không.
Vì y nghĩ tiêu cục là nơi hay đi cùng các đoàn giao thương, biết đâu đoàn thương hội nào đó có nhập thuốc từ ngoại quốc về.
Đâu ngờ rằng lại đụng chuyện của Phi Sát bang, rồi đến Huyền Thương phái, dần dần lại đến Thần Vương phái. Rồi y bị tên Phục Ma phái đả thương và cuối cùng được đem tới Tiên Tử phái chữa trị.
"Suy nghĩ gì vậy tiểu tử kia."
Lý tiên sinh bước tới.
"Hay là đang nghĩ về Lê cô nương."
"Lão già, ta đã nói ta và Ngọc Hoa cô nương không có gì hết. Chẳng qua là cô nương ấy giống mẫu thân ta thôi." Trần Ngọc Phi thanh minh.
"Bích Phong kiếm luyện đến đâu rồi."
"Đã qua trung bộ rồi. Ta đang luyện các chiêu thức của thượng bộ." Vừa nói, Trần Ngọc Phi vừa ngáp.
"Hôm nay tiểu tử ngươi hãy đi theo ta." Lý tiên sinh quay lưng đi.
Đi đâu vậy lão già. Vừa nói, họ Trần vừa lẽo đẽo theo sau.
Hai người đi xuống đồng cỏ phía dưới, rồi sau đó đi tiếp tới một con sông. Nhanh chóng nhảy lên chiếc bè đang đậu gần bờ. Chiếc bè được cột nối nhau lại bởi những thân tre, bề ngang dài hơn một thước, còn bề dài thì hơn ba thước.
Lý tiên sinh đứng một bên đầu, còn họ Trần thì đứng đầu bên kia dùng tay chèo.
Tuy nhiên việc cầm thanh tre dài trên tay, Trần Ngọc Phi không biết chèo như thế nào, y cứ giơ qua rồi giơ lại. Đến khi Lý tiên sinh chỉ giáo thì y mới chèo đặng.
Chiếc bè cuối cùng cũng lướt được trên mặt nước rồi xuôi dòng tới phía trước, Tiên Tử phái.
Trên đường chèo tới, hai người bắt gặp các đệ tử Tiên Tử phái đi ngược lại. Họ không như Trần Ngọc Phi phải vất vả toát mồ hôi để chèo bè. Những động tác của họ nhìn rất đỗi nhẹ nhàng và thong thả. Chiếc bè êm đềm lướt nhanh hơn mấy lần so với chiếc bè của Trần Ngọc Phi.
Họ Trần lúc đầu còn ồ lên mấy tiếng khen, sau thì thấy ai cũng làm vậy, họ Trần bỗng bực tức. Lý tiên sinh thấy vậy liền mỉa mai y.
Chiếc bè xuôi theo dòng nước một lúc rồi rẽ vào một con đầm, xung quanh họ Trần là những ngọn núi đá nhỏ nhấp nhô xen giữa đầm nước. Hàng chục con cò đang bay trên những ngọn lau, quan cảnh nơi đây rất tuyệt đẹp. Trần Ngọc Phi nhìn chăm chú, miệng há hốc liên tục ồ lên.
Đây không phải là lần đầu Trần Ngọc Phi tới Tiên Tử phái, mà là lần đầu y tới vào ban ngày, mọi lúc trước y đến toàn đều giữa đêm khuya.
Sau khi cập bè vào bờ kè gỗ, họ Trần nhảy lên cột chiếc bè lại. Sau đó y lao theo sau Lý tiên sinh. Hai người từ phía bờ đầm đi qua nhiều đoạn đường, rồi trèo lên các bậc thang của ngọn núi đá, trên đỉnh ngọn là nơi Tiên Tử phái tọa lạc. Từ chân núi lên tới đỉnh núi có đến hàng ngàn bậc thang.
Đi được vài trăm bậc thì Lý tiên sinh quỵ xuống, Trần Ngọc Phi phải tới đỡ ông lên.
Sư phụ ngày càng yếu rồi, họ Trần nghĩ thầm rồi nói tiếp.
"Lão già nhìn có vẻ yếu sức rồi đó."
"Tiểu tử ngươi quan tâm ta hồi nào vậy." Lý tiên sinh bĩu môi.
Họ Trần lắc đầu không nói, y dìu Lý tiên sinh tiếp tục bước tới. Qua hết các bậc thang, lúc này ở trên nhìn xuống, quan cảnh càng hùng vĩ và tuyệt diệu hơn. Cảm giác giống như là đang lạc vào chốn thần tiên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!