Chương 32: (Vô Đề)

Thiều Âm nghe Hoàng hậu nói vậy, chỉ cảm thấy cả người lông tơ dựng đứng.

Lời như thế này, nàng không phải lần đầu nghe thấy. Quý phi trước đây cũng từng hỏi qua, tuy lời lẽ không hoàn toàn giống nhau, nhưng ý tứ lại tương tự.

Vì sao những nữ nhân nơi hậu cung này đều muốn tranh giành một kẻ nô tài như nàng?

Giống như những cô bạn thân ở hiện đại, tuy ngoài mặt có bao nhiêu bằng hữu đi chăng nữa, thì trong lòng vẫn phải có một vị trí đặc biệt chỉ thuộc về chính cung – "ta là người quan trọng nhất với cậu".

Thì ra, đến cả nữ nhân nơi cung đình cũng có loại tâm tư này sao?

"Thế nào?" Quản Chỉ Hiền không để Thiều Âm có nhiều thời gian suy nghĩ, giọng nàng mang theo áp lực: "Trong lòng ngươi thật sự có người khác?"

Thiều Âm nhìn Hoàng hậu, giọng nhẹ như thì thầm:

"Nếu nô tài nói không có ai khác trong lòng, nương nương sẽ tin sao?"

Khóe môi Quản Chỉ Hiền khẽ nhếch lên, nhưng nụ cười lại chẳng chút ấm áp:

"Bổn cung không phải hạng người như Lương Phù Quân – người khác nói gì liền tin ngay. Bổn cung không dễ bị dắt mũi như vậy."

Thiều Âm chỉ lặng lẽ cúi đầu, không nói thêm gì nữa.

Nhưng Quản Chỉ Hiền sao lại không hiểu ý nàng?

Nàng biết rõ, Thiều Âm ở trong cung này từng hầu hạ qua không ít người, cũng từng gặp gỡ không ít người. Trong lòng nàng, ai rồi cũng lưu lại ít nhiều dấu vết.

Cũng giống như bản thân nàng vậy, trong lòng cũng không ít lần hoài niệm đến nhiều người.

Thậm chí, Quản Chỉ Hiền còn hoài nghi chính mình: câu hỏi vừa rồi, sao có thể thốt ra từ miệng nàng?

Chỉ cần suy nghĩ cẩn thận một chút sẽ thấy, câu nói ấy rõ ràng mang bóng dáng của Lương Phù Quân – hoang đường và yếu đuối.

Có lẽ là bởi căn phòng nhỏ này, bị than hồng hong đến mức ấm áp lạ thường.

Cái hơi ấm ấy, dần dần thấm vào trong huyết nhục, khiến trái tim người cũng đập nhanh hơn thường lệ.

Ngoài cửa sổ, ánh sáng nhàn nhạt chiếu rọi vào phòng, rơi lên hai người như những vệt bóng u buồn.

Hô hấp trong không gian chật hẹp quấn quýt lấy nhau, không khí bị hong đến ấm áp, phảng phất mang theo chút ái muội.

Quản Chỉ Hiền chớp mắt một cái, hồi thần lại.

Có lẽ, nàng thực sự đã coi Thiều Âm là muội muội của mình.

Lâu rồi không gặp đứa em ấy, trong lòng sinh tưởng niệm, nên mới sinh ra cảm xúc hoang đường như lúc này.

Nàng đang định đổi đề tài, lại không ngờ Thiều Âm đã nhẹ nhàng lên tiếng:

"Quả thực trong lòng nô tài có nhớ thương một số người – nô tài rất cảm kích công công ở Ngự Thư Phòng từng giúp đỡ, cũng cảm ơn Tô công công mấy hôm nay luôn chiếu cố. Nô tài sẽ nhớ kỹ tất cả những ai từng đối tốt với mình trong cung."

"Nhưng... vị trí của nương nương, lại hoàn toàn khác biệt."

Gương mặt Quản Chỉ Hiền, không tự chủ được, khẽ dịu xuống.

Căn phòng vốn đã ấm, nhưng lúc này lại như được phủ thêm một lớp hơi nóng, khiến hai má nàng ửng hồng.

Quản Chỉ Hiền vẫy tay, ý bảo Thiều Âm ngồi xuống cạnh mình.

Thiều Âm sao dám? Chỉ đứng lặng yên bên cạnh nàng, không dám động đậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!